“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2088

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Bùi Nhạc!  Giọng nói kia vô cùng lạnh lùng, khiến cả đại điện như có sương lạnh rơi xuống, làm người ta cảm giác như rơi vào hầm băng. So với giọng nói này, sát khí còn là thứ lạnh lẽo hơn, sát khí cực kỳ bá đạo, dường như rất bất mãn với việc Lâm Nhất xoay người.  Gần như cùng lúc giọng nói vang lên, hắn ta cũng giơ tay bắn ra một lưỡi băng màu máu, lưỡi băng phá không bay tới nhanh như tia chớp.  Lâm Nhất đưa lưng về phía Bùi Nhạc thoáng sửng sốt, sau đó hơi nhếch môi cười khẩy.  Hắn không ngại tha cho đối phương, nhưng nếu đối phương không biết ơn, vậy thì đứng trách hắn ra tay vô tình.  Trong nháy mắt, kiếm ý gào thét, phong mang tung hoành trên người Lâm Nhất.  Không cho ta đi?  “Vậy thì không đi nữa!”  Lâm Nhất xoay người, năm ngón tay nắm chặt, đấm tới một quyền. Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng vận chuyển, cú đấm chứa đầy sát khí lập tức đánh lên lưỡi băng màu máu kia.  Rắc!  Tiếng kim loại nứt vỡ vang lên, lưỡi băng cứ thế bị quyền mang mạnh mẽ đánh tan.  Vẫn chưa xong!  Tám mươi tư cánh hoa ở vùng Tử Phủ hoàn toàn nở rộ, trong ánh sáng nở rộ, mũi tên ẩn chứa trong quyền mang bay vút lên, cuồn cuộn di chuyển.  Sắc mặt Bùi Nhạc hơi thay đổi, hắn ta nhanh chóng lùi về sau mấy bước, tên này vừa mới đại chiến một trận nhưng vẫn còn mạnh như thế.  “Tần An, ngươi đã nuốt đan Càn Vân rồi, ít nhiều gì cũng đánh được một trận đúng không. Nếu ngươi còn không liều mạng thì ta cũng không thể làm gì tiểu tử này đâu!”  Bùi Nhạc lạnh nhạt nói, trong lúc nói chuyện, hắn ta duỗi tay về phía sau, năm ngón tay nắm chặt lấy chuôi đao, đao rút ra nửa tấc, chân nguyên trên người hắn ta lập tức hợp lại với đao ý, ầm ầm nổ tung, một tia u quang màu máu bao phủ lấy khuôn mặt hắn ta.  Đao quang nửa tấc kèm theo hơi thở lạnh lẽo hàm chứa lệ khí đáng sợ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta vô cùng sợ hãi.  “Không cần ngươi phải nói!”Tần An từng giao thủ với Lâm Nhất, đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của đối phương, một mình Bùi Nhạc chắc chắn không làm gì được hắn, thậm chí chưa chắc có thể thắng.  Hắn ta giận dữ vung roi Xích Xà trong tay, ánh lửa lập tức loé lên, bóng roi tạo thành một biển lửa mờ mịt từ bốn hướng kéo về phía Lâm Nhất.  Tần An vừa ăn đan Càn Vân, thương tích hồi phục khá nhanh, một roi này cũng không chênh lệch so với lúc mạnh nhất quá nhiều.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Bùi Nhạc!  Giọng nói kia vô cùng lạnh lùng, khiến cả đại điện như có sương lạnh rơi xuống, làm người ta cảm giác như rơi vào hầm băng. So với giọng nói này, sát khí còn là thứ lạnh lẽo hơn, sát khí cực kỳ bá đạo, dường như rất bất mãn với việc Lâm Nhất xoay người.  Gần như cùng lúc giọng nói vang lên, hắn ta cũng giơ tay bắn ra một lưỡi băng màu máu, lưỡi băng phá không bay tới nhanh như tia chớp.  Lâm Nhất đưa lưng về phía Bùi Nhạc thoáng sửng sốt, sau đó hơi nhếch môi cười khẩy.  Hắn không ngại tha cho đối phương, nhưng nếu đối phương không biết ơn, vậy thì đứng trách hắn ra tay vô tình.  Trong nháy mắt, kiếm ý gào thét, phong mang tung hoành trên người Lâm Nhất.  Không cho ta đi?  “Vậy thì không đi nữa!”  Lâm Nhất xoay người, năm ngón tay nắm chặt, đấm tới một quyền. Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng vận chuyển, cú đấm chứa đầy sát khí lập tức đánh lên lưỡi băng màu máu kia.  Rắc!  Tiếng kim loại nứt vỡ vang lên, lưỡi băng cứ thế bị quyền mang mạnh mẽ đánh tan.  Vẫn chưa xong!  Tám mươi tư cánh hoa ở vùng Tử Phủ hoàn toàn nở rộ, trong ánh sáng nở rộ, mũi tên ẩn chứa trong quyền mang bay vút lên, cuồn cuộn di chuyển.  Sắc mặt Bùi Nhạc hơi thay đổi, hắn ta nhanh chóng lùi về sau mấy bước, tên này vừa mới đại chiến một trận nhưng vẫn còn mạnh như thế.  “Tần An, ngươi đã nuốt đan Càn Vân rồi, ít nhiều gì cũng đánh được một trận đúng không. Nếu ngươi còn không liều mạng thì ta cũng không thể làm gì tiểu tử này đâu!”  Bùi Nhạc lạnh nhạt nói, trong lúc nói chuyện, hắn ta duỗi tay về phía sau, năm ngón tay nắm chặt lấy chuôi đao, đao rút ra nửa tấc, chân nguyên trên người hắn ta lập tức hợp lại với đao ý, ầm ầm nổ tung, một tia u quang màu máu bao phủ lấy khuôn mặt hắn ta.  Đao quang nửa tấc kèm theo hơi thở lạnh lẽo hàm chứa lệ khí đáng sợ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta vô cùng sợ hãi.  “Không cần ngươi phải nói!”Tần An từng giao thủ với Lâm Nhất, đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của đối phương, một mình Bùi Nhạc chắc chắn không làm gì được hắn, thậm chí chưa chắc có thể thắng.  Hắn ta giận dữ vung roi Xích Xà trong tay, ánh lửa lập tức loé lên, bóng roi tạo thành một biển lửa mờ mịt từ bốn hướng kéo về phía Lâm Nhất.  Tần An vừa ăn đan Càn Vân, thương tích hồi phục khá nhanh, một roi này cũng không chênh lệch so với lúc mạnh nhất quá nhiều.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Là Bùi Nhạc!  Giọng nói kia vô cùng lạnh lùng, khiến cả đại điện như có sương lạnh rơi xuống, làm người ta cảm giác như rơi vào hầm băng. So với giọng nói này, sát khí còn là thứ lạnh lẽo hơn, sát khí cực kỳ bá đạo, dường như rất bất mãn với việc Lâm Nhất xoay người.  Gần như cùng lúc giọng nói vang lên, hắn ta cũng giơ tay bắn ra một lưỡi băng màu máu, lưỡi băng phá không bay tới nhanh như tia chớp.  Lâm Nhất đưa lưng về phía Bùi Nhạc thoáng sửng sốt, sau đó hơi nhếch môi cười khẩy.  Hắn không ngại tha cho đối phương, nhưng nếu đối phương không biết ơn, vậy thì đứng trách hắn ra tay vô tình.  Trong nháy mắt, kiếm ý gào thét, phong mang tung hoành trên người Lâm Nhất.  Không cho ta đi?  “Vậy thì không đi nữa!”  Lâm Nhất xoay người, năm ngón tay nắm chặt, đấm tới một quyền. Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng vận chuyển, cú đấm chứa đầy sát khí lập tức đánh lên lưỡi băng màu máu kia.  Rắc!  Tiếng kim loại nứt vỡ vang lên, lưỡi băng cứ thế bị quyền mang mạnh mẽ đánh tan.  Vẫn chưa xong!  Tám mươi tư cánh hoa ở vùng Tử Phủ hoàn toàn nở rộ, trong ánh sáng nở rộ, mũi tên ẩn chứa trong quyền mang bay vút lên, cuồn cuộn di chuyển.  Sắc mặt Bùi Nhạc hơi thay đổi, hắn ta nhanh chóng lùi về sau mấy bước, tên này vừa mới đại chiến một trận nhưng vẫn còn mạnh như thế.  “Tần An, ngươi đã nuốt đan Càn Vân rồi, ít nhiều gì cũng đánh được một trận đúng không. Nếu ngươi còn không liều mạng thì ta cũng không thể làm gì tiểu tử này đâu!”  Bùi Nhạc lạnh nhạt nói, trong lúc nói chuyện, hắn ta duỗi tay về phía sau, năm ngón tay nắm chặt lấy chuôi đao, đao rút ra nửa tấc, chân nguyên trên người hắn ta lập tức hợp lại với đao ý, ầm ầm nổ tung, một tia u quang màu máu bao phủ lấy khuôn mặt hắn ta.  Đao quang nửa tấc kèm theo hơi thở lạnh lẽo hàm chứa lệ khí đáng sợ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta vô cùng sợ hãi.  “Không cần ngươi phải nói!”Tần An từng giao thủ với Lâm Nhất, đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của đối phương, một mình Bùi Nhạc chắc chắn không làm gì được hắn, thậm chí chưa chắc có thể thắng.  Hắn ta giận dữ vung roi Xích Xà trong tay, ánh lửa lập tức loé lên, bóng roi tạo thành một biển lửa mờ mịt từ bốn hướng kéo về phía Lâm Nhất.  Tần An vừa ăn đan Càn Vân, thương tích hồi phục khá nhanh, một roi này cũng không chênh lệch so với lúc mạnh nhất quá nhiều.  

Chương 2088