“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2089

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong nháy mắt, hai người họ đều dốc hết toàn lực, không hề nương tay tấn công Lâm Nhất.  Tình cảnh lập tức trở nên rất nguy hiểm, một người hạng tám bảng ngoài, một người hạng chín bảng ngoài, hai người liên thủ với nhau, e rằng cả Cơ Vô Dạ cũng phải kiêng dè.  AdvertisementNếu là người ngoài, có lẽ người đó đã cảm thấy tuyệt vọng rồi.  Mặc cho sát chiêu của hai người này, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, tâm trạng hắn không hề dao động, nét mặt bình tĩnh, chỉ có chiến ý trong mắt là nóng bỏng như lửa.  Chiến đấu!  Kiếm ý Tiên Thiên đại thành được Lâm Nhất thúc giục đến cực hạn, kiếm mang màu bạc bao phủ cả người hắn. Hắn di chuyển, hai nắm đấm vung lên, cú đấm tựa như kiếm, quyền mang vô tận biến thành kiếm mang chứa đựng hàn quang lạnh lẽo lao về phía biển lửa vô biên, trút hết nhiệt huyết hào hùng trong lòng.  Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  Trong đại điện, khí thế giao phong, tiếng vang lớn liên miên không dứt. Trận chiến chấn động lòng người thế này giống như sóng lớn ngất trời kèm theo mưa rền gió dữ, tựa như mãi không có dấu hiệu dừng lại.  Trận chiến vừa dữ dội vừa tàn khốc khiến hai bên như sôi trào, trên không trung có chân nguyên dao động, kiếm khí tung hoành, đao quang chớp loé, ánh lửa bắn ra khắp nơi.  Chẳng mấy chốc đã giao chiến mấy chục chiêu.  Lại một âm thanh động trời vang lên, ba bóng người trên không trung đều lùi lại.  “Kết thúc ở đây thôi…”  Giao thủ một lúc lâu, Lâm Nhất cũng nắm rõ tình hình, thản nhiên nói với hai người.  “Thú vị thật, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy”.  Trường tiên trong tay Tần An rũ xuống, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, bộ quần áo của đối phương dính đầy máu. Tuy thương tích không nghiêm trọng, nhưng cục diện vẫn nằm trong sự khống chế của hai người!  “Đúng là nên kết thúc ở đây, nhưng người chết sẽ là ngươi!”  Bùi Nhạc bay lên không trung, không định cho Lâm Nhất có cơ hội nghỉ xả hơi, đao U Vân trong tay phát sáng, đao mang màu máu cuồn cuộn xuất hiện. Hắn ta chém xuống một phát, một đao hung ác đánh tan kiếm thế trên người Lâm Nhất.  Nét mặt hắn ta trở nên vô cùng dữ tợn, kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì sao, một đao này của ta vẫn có thể chém nát ngươi.  Tạ Vân Kiều thua thế nào, Lâm Nhất ngươi cũng sẽ chết như thế!  Nhưng khi một đao này sắp chém xuống…  “Kiếm!  Trong mắt Lâm Nhất chợt có ánh sáng loé lên, kiếm Táng Hoa đã không đợi được trong hộp kiếm lập tức bay ra ngoài, hắn cầm lấy nó, thân kiếm lập tức điên cuồng rung động. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong nháy mắt, hai người họ đều dốc hết toàn lực, không hề nương tay tấn công Lâm Nhất.  Tình cảnh lập tức trở nên rất nguy hiểm, một người hạng tám bảng ngoài, một người hạng chín bảng ngoài, hai người liên thủ với nhau, e rằng cả Cơ Vô Dạ cũng phải kiêng dè.  AdvertisementNếu là người ngoài, có lẽ người đó đã cảm thấy tuyệt vọng rồi.  Mặc cho sát chiêu của hai người này, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, tâm trạng hắn không hề dao động, nét mặt bình tĩnh, chỉ có chiến ý trong mắt là nóng bỏng như lửa.  Chiến đấu!  Kiếm ý Tiên Thiên đại thành được Lâm Nhất thúc giục đến cực hạn, kiếm mang màu bạc bao phủ cả người hắn. Hắn di chuyển, hai nắm đấm vung lên, cú đấm tựa như kiếm, quyền mang vô tận biến thành kiếm mang chứa đựng hàn quang lạnh lẽo lao về phía biển lửa vô biên, trút hết nhiệt huyết hào hùng trong lòng.  Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  Trong đại điện, khí thế giao phong, tiếng vang lớn liên miên không dứt. Trận chiến chấn động lòng người thế này giống như sóng lớn ngất trời kèm theo mưa rền gió dữ, tựa như mãi không có dấu hiệu dừng lại.  Trận chiến vừa dữ dội vừa tàn khốc khiến hai bên như sôi trào, trên không trung có chân nguyên dao động, kiếm khí tung hoành, đao quang chớp loé, ánh lửa bắn ra khắp nơi.  Chẳng mấy chốc đã giao chiến mấy chục chiêu.  Lại một âm thanh động trời vang lên, ba bóng người trên không trung đều lùi lại.  “Kết thúc ở đây thôi…”  Giao thủ một lúc lâu, Lâm Nhất cũng nắm rõ tình hình, thản nhiên nói với hai người.  “Thú vị thật, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy”.  Trường tiên trong tay Tần An rũ xuống, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, bộ quần áo của đối phương dính đầy máu. Tuy thương tích không nghiêm trọng, nhưng cục diện vẫn nằm trong sự khống chế của hai người!  “Đúng là nên kết thúc ở đây, nhưng người chết sẽ là ngươi!”  Bùi Nhạc bay lên không trung, không định cho Lâm Nhất có cơ hội nghỉ xả hơi, đao U Vân trong tay phát sáng, đao mang màu máu cuồn cuộn xuất hiện. Hắn ta chém xuống một phát, một đao hung ác đánh tan kiếm thế trên người Lâm Nhất.  Nét mặt hắn ta trở nên vô cùng dữ tợn, kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì sao, một đao này của ta vẫn có thể chém nát ngươi.  Tạ Vân Kiều thua thế nào, Lâm Nhất ngươi cũng sẽ chết như thế!  Nhưng khi một đao này sắp chém xuống…  “Kiếm!  Trong mắt Lâm Nhất chợt có ánh sáng loé lên, kiếm Táng Hoa đã không đợi được trong hộp kiếm lập tức bay ra ngoài, hắn cầm lấy nó, thân kiếm lập tức điên cuồng rung động. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong nháy mắt, hai người họ đều dốc hết toàn lực, không hề nương tay tấn công Lâm Nhất.  Tình cảnh lập tức trở nên rất nguy hiểm, một người hạng tám bảng ngoài, một người hạng chín bảng ngoài, hai người liên thủ với nhau, e rằng cả Cơ Vô Dạ cũng phải kiêng dè.  AdvertisementNếu là người ngoài, có lẽ người đó đã cảm thấy tuyệt vọng rồi.  Mặc cho sát chiêu của hai người này, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, tâm trạng hắn không hề dao động, nét mặt bình tĩnh, chỉ có chiến ý trong mắt là nóng bỏng như lửa.  Chiến đấu!  Kiếm ý Tiên Thiên đại thành được Lâm Nhất thúc giục đến cực hạn, kiếm mang màu bạc bao phủ cả người hắn. Hắn di chuyển, hai nắm đấm vung lên, cú đấm tựa như kiếm, quyền mang vô tận biến thành kiếm mang chứa đựng hàn quang lạnh lẽo lao về phía biển lửa vô biên, trút hết nhiệt huyết hào hùng trong lòng.  Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  Trong đại điện, khí thế giao phong, tiếng vang lớn liên miên không dứt. Trận chiến chấn động lòng người thế này giống như sóng lớn ngất trời kèm theo mưa rền gió dữ, tựa như mãi không có dấu hiệu dừng lại.  Trận chiến vừa dữ dội vừa tàn khốc khiến hai bên như sôi trào, trên không trung có chân nguyên dao động, kiếm khí tung hoành, đao quang chớp loé, ánh lửa bắn ra khắp nơi.  Chẳng mấy chốc đã giao chiến mấy chục chiêu.  Lại một âm thanh động trời vang lên, ba bóng người trên không trung đều lùi lại.  “Kết thúc ở đây thôi…”  Giao thủ một lúc lâu, Lâm Nhất cũng nắm rõ tình hình, thản nhiên nói với hai người.  “Thú vị thật, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy”.  Trường tiên trong tay Tần An rũ xuống, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, bộ quần áo của đối phương dính đầy máu. Tuy thương tích không nghiêm trọng, nhưng cục diện vẫn nằm trong sự khống chế của hai người!  “Đúng là nên kết thúc ở đây, nhưng người chết sẽ là ngươi!”  Bùi Nhạc bay lên không trung, không định cho Lâm Nhất có cơ hội nghỉ xả hơi, đao U Vân trong tay phát sáng, đao mang màu máu cuồn cuộn xuất hiện. Hắn ta chém xuống một phát, một đao hung ác đánh tan kiếm thế trên người Lâm Nhất.  Nét mặt hắn ta trở nên vô cùng dữ tợn, kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì sao, một đao này của ta vẫn có thể chém nát ngươi.  Tạ Vân Kiều thua thế nào, Lâm Nhất ngươi cũng sẽ chết như thế!  Nhưng khi một đao này sắp chém xuống…  “Kiếm!  Trong mắt Lâm Nhất chợt có ánh sáng loé lên, kiếm Táng Hoa đã không đợi được trong hộp kiếm lập tức bay ra ngoài, hắn cầm lấy nó, thân kiếm lập tức điên cuồng rung động. 

Chương 2089