“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2091
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Gió lớn đột ngột nổi lên, kiếm thế vô tận rơi xuống. Trong lúc phập phồng, kiếm thế ngưng tụ thành một lưỡi kiếm bão táp, càn quét xung quanh, nghiền nát mọi thứ! Tần An và Bùi Nhạc liên tục run rẩy, giơ binh khí trong tay lên, cố hết sức ngăn cản gió bão. Nhưng trên người vẫn bị lưỡi kiếm bão táp lạnh lùng đâm đến mức máu chảy đầm đìa, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bay thật xa. Giết! Trên người Lâm Nhất khí thế bừng bừng, sâu trong mắt là sát khí lạnh lẽo, hắn cầm kiếm Táng Hoa, đuổi giết không buông. Ầm! Trong lúc chạy, kiếm thế trên người hắn cũng cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn. Oanh! Hai người đám Bùi Nhạc vừa rơi xuống đất lập tức bị kiếm thế gào thét này đánh bay một lần nữa.Hai người mang nét mặt đau đớn cố hết sức đứng lên, cắn răng chịu đựng. Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện! Lâm Nhất không cho hai người chút cơ hội nào, hắn chợt dừng lại, trên người phát ra khí thế vô tận. Kiếm quang sáng rực như ánh mặt trời, chói hết cả mắt, chân nguyên hộ thể ngưng tụ trên người hai người lập tức vỡ vụn, lần lượt va vào vách tường tựa như bao cát. Rắc! Rắc! Vách tường cũ kỹ bị cú va chạm làm sụp đổ, hai người gần như đau đến chết lặng, chậm rãi trượt xuống như một vũng bùn nát. Trong đại điện, kiếm ý kêu gào, kiếm quang chói mắt. Nhưng vào khoảnh khắc kiếm Táng Hoa trở lại vỏ, kiếm ý mênh mông và kiếm quang sáng rực lập tức biến mất. Sóng yên biển lặng, chỉ có thiếu niên áo xanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên. Hai người vênh váo ta đây, xem người bên ngoài bảng Long Vân đều là kẻ vô dụng trước đó lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, run rẩy không ngừng. Đại điện u ám yên tĩnh như chết. Tiếng hít thở nặng nề của Bùi Nhạc và Tần An nghe vô cùng rõ ràng, hai người nhìn về phía Lâm Nhất với nét mặt vô cùng căng thẳng. Sắc mặt Bùi Nhạc vô cùng khó coi. Trong mắt là sự hối hận vô tận.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Gió lớn đột ngột nổi lên, kiếm thế vô tận rơi xuống. Trong lúc phập phồng, kiếm thế ngưng tụ thành một lưỡi kiếm bão táp, càn quét xung quanh, nghiền nát mọi thứ! Tần An và Bùi Nhạc liên tục run rẩy, giơ binh khí trong tay lên, cố hết sức ngăn cản gió bão. Nhưng trên người vẫn bị lưỡi kiếm bão táp lạnh lùng đâm đến mức máu chảy đầm đìa, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bay thật xa. Giết! Trên người Lâm Nhất khí thế bừng bừng, sâu trong mắt là sát khí lạnh lẽo, hắn cầm kiếm Táng Hoa, đuổi giết không buông. Ầm! Trong lúc chạy, kiếm thế trên người hắn cũng cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn. Oanh! Hai người đám Bùi Nhạc vừa rơi xuống đất lập tức bị kiếm thế gào thét này đánh bay một lần nữa.Hai người mang nét mặt đau đớn cố hết sức đứng lên, cắn răng chịu đựng. Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện! Lâm Nhất không cho hai người chút cơ hội nào, hắn chợt dừng lại, trên người phát ra khí thế vô tận. Kiếm quang sáng rực như ánh mặt trời, chói hết cả mắt, chân nguyên hộ thể ngưng tụ trên người hai người lập tức vỡ vụn, lần lượt va vào vách tường tựa như bao cát. Rắc! Rắc! Vách tường cũ kỹ bị cú va chạm làm sụp đổ, hai người gần như đau đến chết lặng, chậm rãi trượt xuống như một vũng bùn nát. Trong đại điện, kiếm ý kêu gào, kiếm quang chói mắt. Nhưng vào khoảnh khắc kiếm Táng Hoa trở lại vỏ, kiếm ý mênh mông và kiếm quang sáng rực lập tức biến mất. Sóng yên biển lặng, chỉ có thiếu niên áo xanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên. Hai người vênh váo ta đây, xem người bên ngoài bảng Long Vân đều là kẻ vô dụng trước đó lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, run rẩy không ngừng. Đại điện u ám yên tĩnh như chết. Tiếng hít thở nặng nề của Bùi Nhạc và Tần An nghe vô cùng rõ ràng, hai người nhìn về phía Lâm Nhất với nét mặt vô cùng căng thẳng. Sắc mặt Bùi Nhạc vô cùng khó coi. Trong mắt là sự hối hận vô tận.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Gió lớn đột ngột nổi lên, kiếm thế vô tận rơi xuống. Trong lúc phập phồng, kiếm thế ngưng tụ thành một lưỡi kiếm bão táp, càn quét xung quanh, nghiền nát mọi thứ! Tần An và Bùi Nhạc liên tục run rẩy, giơ binh khí trong tay lên, cố hết sức ngăn cản gió bão. Nhưng trên người vẫn bị lưỡi kiếm bão táp lạnh lùng đâm đến mức máu chảy đầm đìa, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bay thật xa. Giết! Trên người Lâm Nhất khí thế bừng bừng, sâu trong mắt là sát khí lạnh lẽo, hắn cầm kiếm Táng Hoa, đuổi giết không buông. Ầm! Trong lúc chạy, kiếm thế trên người hắn cũng cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn. Oanh! Hai người đám Bùi Nhạc vừa rơi xuống đất lập tức bị kiếm thế gào thét này đánh bay một lần nữa.Hai người mang nét mặt đau đớn cố hết sức đứng lên, cắn răng chịu đựng. Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện! Lâm Nhất không cho hai người chút cơ hội nào, hắn chợt dừng lại, trên người phát ra khí thế vô tận. Kiếm quang sáng rực như ánh mặt trời, chói hết cả mắt, chân nguyên hộ thể ngưng tụ trên người hai người lập tức vỡ vụn, lần lượt va vào vách tường tựa như bao cát. Rắc! Rắc! Vách tường cũ kỹ bị cú va chạm làm sụp đổ, hai người gần như đau đến chết lặng, chậm rãi trượt xuống như một vũng bùn nát. Trong đại điện, kiếm ý kêu gào, kiếm quang chói mắt. Nhưng vào khoảnh khắc kiếm Táng Hoa trở lại vỏ, kiếm ý mênh mông và kiếm quang sáng rực lập tức biến mất. Sóng yên biển lặng, chỉ có thiếu niên áo xanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên. Hai người vênh váo ta đây, xem người bên ngoài bảng Long Vân đều là kẻ vô dụng trước đó lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, run rẩy không ngừng. Đại điện u ám yên tĩnh như chết. Tiếng hít thở nặng nề của Bùi Nhạc và Tần An nghe vô cùng rõ ràng, hai người nhìn về phía Lâm Nhất với nét mặt vô cùng căng thẳng. Sắc mặt Bùi Nhạc vô cùng khó coi. Trong mắt là sự hối hận vô tận.