“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2090
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong cảm giác huyết mạch tương liên, một lực lượng kinh khủng không ngừng truyền vào người thiếu niên từ trong thân kiếm. Thình thịch! Thình thịch! Trái tim Lâm Nhất lập tức đập liên hồi, hắn siết chặt năm ngón tay, rút kiếm ra khỏi vỏ. Vụt! Kiếm rút ra nửa tấc, đi đôi với tiếng kiếm lanh lảnh là lưu quang chói mắt, chiếu cho đại điện này sáng như ban ngày. Ánh sáng này tựa như ánh mặt trời chiếu rọi, loé lên từ trong tay Lâm Nhất. Kiếm thế rải rác thoáng chốc ngưng tụ với tốc độ nhanh gấp trăm nghìn lần. Ầm! Bùi Nhạc mang theo đao uy vô tận rơi mạnh xuống đất, bị kiếm thế làm phun ra một ngụm máu. Ánh Sáng Hạo Nguyệt! Khi kiếm Táng Hoa hoàn toàn được rút ra, cổ tay của Lâm Nhất khẽ run, có hai luồng ánh sáng loé lên trên thân kiếm, tựa như nhật nguyệt cùng phát sáng, chiếu rọi lẫn nhau. Kiếm quang đánh tan biển lửa mênh mông, lúc này, kiếm Táng Hoa đã trở thành bảo khí thể hiện uy lực đáng sợ, nhanh chóng đâm về phía Tần An. “Chết tiệt!” Tần An lập tức giật mình, biến cố bất ngờ diễn ra khiến hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Hắn ta lập tức điên cuồng vung roi Xích Xà trong tay, liên tục lùi về phía sau. Vụt! Vụt! Vụt! Nhưng hắn ta vốn đã bị thương, sao có thể ngăn cản được kiếm mang có nhật nguyệt đan xen chứ. Khí thế trên người hắn ta lập tức bị nghiền nát một cách dễ dàng. Kiếm Táng Hoa không ngừng rung lên, ánh sáng của nhật nguyệt hoàn toàn chôn vùi đối phương, vẫn liên tục phát sáng. Bùi Nhạc bị đánh bay ra ngoài hít một hơi khí lạnh. Không ngờ uy lực của chiêu kiếm này lại đáng sợ đến thế, ánh sáng của nó khiến đao U Vân trong tay hắn ta mất đi ánh sáng, không còn chút phong mang nào. Phụt! Dưới kiếm thế chứa đựng cả ánh sáng nhật nguyệt, Tần An bay ra xa, trên người chồng chất vết thương, quần áo nhuốm máu, vô cùng chật vật. Hai người nhìn về phía Lâm Nhất, trong lòng đều sợ hãi không thôi, hoàn toàn không ngờ cục diện sẽ trở thành thế này. Sau khi đối phương rút kiếm, hai người có liên thủ cũng giống như diễn hài vậy. “Thiên Phá Vân!” Không đợi hai người nghỉ xả hơi, Lâm Nhất lại chém một kiếm tới. Đây là sát chiêu mạnh nhất của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, được hắn sử dụng một cách nhẹ nhàng tự nhiên. Kiếm Táng Hoa được lưu quang bao phủ loé lên kiếm mang dữ dội, giống như hoa mai đỏ nở rộ trong bầu trời tuyết trắng xoá dưới ánh trăng, đỏ tươi như máu, chói mắt và xinh đẹp.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong cảm giác huyết mạch tương liên, một lực lượng kinh khủng không ngừng truyền vào người thiếu niên từ trong thân kiếm. Thình thịch! Thình thịch! Trái tim Lâm Nhất lập tức đập liên hồi, hắn siết chặt năm ngón tay, rút kiếm ra khỏi vỏ. Vụt! Kiếm rút ra nửa tấc, đi đôi với tiếng kiếm lanh lảnh là lưu quang chói mắt, chiếu cho đại điện này sáng như ban ngày. Ánh sáng này tựa như ánh mặt trời chiếu rọi, loé lên từ trong tay Lâm Nhất. Kiếm thế rải rác thoáng chốc ngưng tụ với tốc độ nhanh gấp trăm nghìn lần. Ầm! Bùi Nhạc mang theo đao uy vô tận rơi mạnh xuống đất, bị kiếm thế làm phun ra một ngụm máu. Ánh Sáng Hạo Nguyệt! Khi kiếm Táng Hoa hoàn toàn được rút ra, cổ tay của Lâm Nhất khẽ run, có hai luồng ánh sáng loé lên trên thân kiếm, tựa như nhật nguyệt cùng phát sáng, chiếu rọi lẫn nhau. Kiếm quang đánh tan biển lửa mênh mông, lúc này, kiếm Táng Hoa đã trở thành bảo khí thể hiện uy lực đáng sợ, nhanh chóng đâm về phía Tần An. “Chết tiệt!” Tần An lập tức giật mình, biến cố bất ngờ diễn ra khiến hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Hắn ta lập tức điên cuồng vung roi Xích Xà trong tay, liên tục lùi về phía sau. Vụt! Vụt! Vụt! Nhưng hắn ta vốn đã bị thương, sao có thể ngăn cản được kiếm mang có nhật nguyệt đan xen chứ. Khí thế trên người hắn ta lập tức bị nghiền nát một cách dễ dàng. Kiếm Táng Hoa không ngừng rung lên, ánh sáng của nhật nguyệt hoàn toàn chôn vùi đối phương, vẫn liên tục phát sáng. Bùi Nhạc bị đánh bay ra ngoài hít một hơi khí lạnh. Không ngờ uy lực của chiêu kiếm này lại đáng sợ đến thế, ánh sáng của nó khiến đao U Vân trong tay hắn ta mất đi ánh sáng, không còn chút phong mang nào. Phụt! Dưới kiếm thế chứa đựng cả ánh sáng nhật nguyệt, Tần An bay ra xa, trên người chồng chất vết thương, quần áo nhuốm máu, vô cùng chật vật. Hai người nhìn về phía Lâm Nhất, trong lòng đều sợ hãi không thôi, hoàn toàn không ngờ cục diện sẽ trở thành thế này. Sau khi đối phương rút kiếm, hai người có liên thủ cũng giống như diễn hài vậy. “Thiên Phá Vân!” Không đợi hai người nghỉ xả hơi, Lâm Nhất lại chém một kiếm tới. Đây là sát chiêu mạnh nhất của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, được hắn sử dụng một cách nhẹ nhàng tự nhiên. Kiếm Táng Hoa được lưu quang bao phủ loé lên kiếm mang dữ dội, giống như hoa mai đỏ nở rộ trong bầu trời tuyết trắng xoá dưới ánh trăng, đỏ tươi như máu, chói mắt và xinh đẹp.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong cảm giác huyết mạch tương liên, một lực lượng kinh khủng không ngừng truyền vào người thiếu niên từ trong thân kiếm. Thình thịch! Thình thịch! Trái tim Lâm Nhất lập tức đập liên hồi, hắn siết chặt năm ngón tay, rút kiếm ra khỏi vỏ. Vụt! Kiếm rút ra nửa tấc, đi đôi với tiếng kiếm lanh lảnh là lưu quang chói mắt, chiếu cho đại điện này sáng như ban ngày. Ánh sáng này tựa như ánh mặt trời chiếu rọi, loé lên từ trong tay Lâm Nhất. Kiếm thế rải rác thoáng chốc ngưng tụ với tốc độ nhanh gấp trăm nghìn lần. Ầm! Bùi Nhạc mang theo đao uy vô tận rơi mạnh xuống đất, bị kiếm thế làm phun ra một ngụm máu. Ánh Sáng Hạo Nguyệt! Khi kiếm Táng Hoa hoàn toàn được rút ra, cổ tay của Lâm Nhất khẽ run, có hai luồng ánh sáng loé lên trên thân kiếm, tựa như nhật nguyệt cùng phát sáng, chiếu rọi lẫn nhau. Kiếm quang đánh tan biển lửa mênh mông, lúc này, kiếm Táng Hoa đã trở thành bảo khí thể hiện uy lực đáng sợ, nhanh chóng đâm về phía Tần An. “Chết tiệt!” Tần An lập tức giật mình, biến cố bất ngờ diễn ra khiến hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Hắn ta lập tức điên cuồng vung roi Xích Xà trong tay, liên tục lùi về phía sau. Vụt! Vụt! Vụt! Nhưng hắn ta vốn đã bị thương, sao có thể ngăn cản được kiếm mang có nhật nguyệt đan xen chứ. Khí thế trên người hắn ta lập tức bị nghiền nát một cách dễ dàng. Kiếm Táng Hoa không ngừng rung lên, ánh sáng của nhật nguyệt hoàn toàn chôn vùi đối phương, vẫn liên tục phát sáng. Bùi Nhạc bị đánh bay ra ngoài hít một hơi khí lạnh. Không ngờ uy lực của chiêu kiếm này lại đáng sợ đến thế, ánh sáng của nó khiến đao U Vân trong tay hắn ta mất đi ánh sáng, không còn chút phong mang nào. Phụt! Dưới kiếm thế chứa đựng cả ánh sáng nhật nguyệt, Tần An bay ra xa, trên người chồng chất vết thương, quần áo nhuốm máu, vô cùng chật vật. Hai người nhìn về phía Lâm Nhất, trong lòng đều sợ hãi không thôi, hoàn toàn không ngờ cục diện sẽ trở thành thế này. Sau khi đối phương rút kiếm, hai người có liên thủ cũng giống như diễn hài vậy. “Thiên Phá Vân!” Không đợi hai người nghỉ xả hơi, Lâm Nhất lại chém một kiếm tới. Đây là sát chiêu mạnh nhất của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, được hắn sử dụng một cách nhẹ nhàng tự nhiên. Kiếm Táng Hoa được lưu quang bao phủ loé lên kiếm mang dữ dội, giống như hoa mai đỏ nở rộ trong bầu trời tuyết trắng xoá dưới ánh trăng, đỏ tươi như máu, chói mắt và xinh đẹp.