“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2105
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Lâm Nhất từng bước tiến lên, đầu tiên là lấy được nước Huyền Âm, giết Lãnh Hạo Vũ, sau đó đánh bại Tần An, Bùi Nhạc. Mấy người họ cảm thấy rung động, đều vui thay Lâm Nhất. Nhưng nhìn hắn càng đi càng cao, đến bây giờ, mấy người Tạ Vân Kiều đều bị loại, còn hắn vẫn ở đó. Tinh không rộng lớn, thiếu niên áo xanh đứng ở trên cao, được mọi người chú ý. Độ cao này đã đủ khiến người ta không rét mà run rồi. Một khi ngã xuống, thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào. Có câu trèo cao ngã đau, đặc biệt người hắn phải đối mặt còn là Cơ Vô Dạ! Ở tầng chín mộ cung, Cơ Vô Dạ và Lâm Nhất đều không biết bây giờ bọn họ đang được mọi người theo dõi. Sau khi bị tinh không chợt sáng lên làm chấn động thì đều bình tĩnh trở lại. Nét mặt Cơ Vô Dạ không chút cảm xúc, hắn ta thản nhiên nói: “Đợi một lúc lâu, không thấy Tạ Vân Kiều, cũng không thấy Tần An và Bùi Nhạc mà lại nhìn thấy ngươi, đúng là bất ngờ. Nhưng chúng ta cũng nên tính sổ với nhau rồi. Lâm Nhất, sư đệ Trần Hầu của ta là do ngươi giết đúng không?” Oanh! Giọng điệu trong câu cuối cùng rất nặng nề, cùng lúc nó vang lên, sát khí đáng sợ lập tức tản ra. Rất nhiều người bên bờ biển Trăng Khô nhìn thấy cảnh này đều thay đổi sắc mặt. Cơ Vô Dạ này đúng là kinh khủng, cách một khoảng xa như thế mà sát khí của hắn ta vẫn có thể khiến bọn họ khiếp sợ. “Ta có giết sư đệ của ngươi hay không quan trọng sao? Người chết dưới kiếm của ngươi nhiều như thế, ngươi cũng đâu rảnh quan tâm sư huynh của bọn họ là ai đúng không”. Lâm Nhất thầm cười nhạt, rõ ràng tên này giết người không gớm tay mà còn mặt dày đi hỏi vấn đề này. “Có quan trọng hay không, lúc sắp chết ngươi sẽ biết thôi”. Cơ Vô Dạ nở nụ cười, đã lâu rồi không có ai dám khiêu khích hắn ta như thế. Lúc trước không phải là không có người như Lâm Nhất, nhưng lúc sắp chết vẫn sẽ quỳ xuống trước mặt hắn ta cầu xin tha thứ như một con chó. “Nếu muốn trả thù, có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội này đâu”. Lâm Nhất cau mày, trong mắt ẩn hiện phong mang. Từ lúc chưa vào cổ mộ, Lâm Nhất đã không sợ đối phương. Bây giờ hắn tu luyện Thương Long Cửu Biến, thăng lên Âm Huyền đại thành, trong tay còn có kiếm Táng Hoa, đương nhiên càng không sợ đối phương. Trả thù? Phải hỏi kiếm Táng Hoa trong tay hắn có đồng ý không đã! “Không biết sống chết! Trong biển Trăng Khô, không ai dám động vào sư đệ của ta cả, dù là Tạ Vân Kiều hay Diêm Không, kể cả Tần An và Bùi Nhạc liên thủ với nhau cũng thế. Những người này đều biết rõ sau khi đắc tội Cơ Vô Dạ sẽ là kết cục gì!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Lâm Nhất từng bước tiến lên, đầu tiên là lấy được nước Huyền Âm, giết Lãnh Hạo Vũ, sau đó đánh bại Tần An, Bùi Nhạc. Mấy người họ cảm thấy rung động, đều vui thay Lâm Nhất. Nhưng nhìn hắn càng đi càng cao, đến bây giờ, mấy người Tạ Vân Kiều đều bị loại, còn hắn vẫn ở đó. Tinh không rộng lớn, thiếu niên áo xanh đứng ở trên cao, được mọi người chú ý. Độ cao này đã đủ khiến người ta không rét mà run rồi. Một khi ngã xuống, thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào. Có câu trèo cao ngã đau, đặc biệt người hắn phải đối mặt còn là Cơ Vô Dạ! Ở tầng chín mộ cung, Cơ Vô Dạ và Lâm Nhất đều không biết bây giờ bọn họ đang được mọi người theo dõi. Sau khi bị tinh không chợt sáng lên làm chấn động thì đều bình tĩnh trở lại. Nét mặt Cơ Vô Dạ không chút cảm xúc, hắn ta thản nhiên nói: “Đợi một lúc lâu, không thấy Tạ Vân Kiều, cũng không thấy Tần An và Bùi Nhạc mà lại nhìn thấy ngươi, đúng là bất ngờ. Nhưng chúng ta cũng nên tính sổ với nhau rồi. Lâm Nhất, sư đệ Trần Hầu của ta là do ngươi giết đúng không?” Oanh! Giọng điệu trong câu cuối cùng rất nặng nề, cùng lúc nó vang lên, sát khí đáng sợ lập tức tản ra. Rất nhiều người bên bờ biển Trăng Khô nhìn thấy cảnh này đều thay đổi sắc mặt. Cơ Vô Dạ này đúng là kinh khủng, cách một khoảng xa như thế mà sát khí của hắn ta vẫn có thể khiến bọn họ khiếp sợ. “Ta có giết sư đệ của ngươi hay không quan trọng sao? Người chết dưới kiếm của ngươi nhiều như thế, ngươi cũng đâu rảnh quan tâm sư huynh của bọn họ là ai đúng không”. Lâm Nhất thầm cười nhạt, rõ ràng tên này giết người không gớm tay mà còn mặt dày đi hỏi vấn đề này. “Có quan trọng hay không, lúc sắp chết ngươi sẽ biết thôi”. Cơ Vô Dạ nở nụ cười, đã lâu rồi không có ai dám khiêu khích hắn ta như thế. Lúc trước không phải là không có người như Lâm Nhất, nhưng lúc sắp chết vẫn sẽ quỳ xuống trước mặt hắn ta cầu xin tha thứ như một con chó. “Nếu muốn trả thù, có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội này đâu”. Lâm Nhất cau mày, trong mắt ẩn hiện phong mang. Từ lúc chưa vào cổ mộ, Lâm Nhất đã không sợ đối phương. Bây giờ hắn tu luyện Thương Long Cửu Biến, thăng lên Âm Huyền đại thành, trong tay còn có kiếm Táng Hoa, đương nhiên càng không sợ đối phương. Trả thù? Phải hỏi kiếm Táng Hoa trong tay hắn có đồng ý không đã! “Không biết sống chết! Trong biển Trăng Khô, không ai dám động vào sư đệ của ta cả, dù là Tạ Vân Kiều hay Diêm Không, kể cả Tần An và Bùi Nhạc liên thủ với nhau cũng thế. Những người này đều biết rõ sau khi đắc tội Cơ Vô Dạ sẽ là kết cục gì!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Lâm Nhất từng bước tiến lên, đầu tiên là lấy được nước Huyền Âm, giết Lãnh Hạo Vũ, sau đó đánh bại Tần An, Bùi Nhạc. Mấy người họ cảm thấy rung động, đều vui thay Lâm Nhất. Nhưng nhìn hắn càng đi càng cao, đến bây giờ, mấy người Tạ Vân Kiều đều bị loại, còn hắn vẫn ở đó. Tinh không rộng lớn, thiếu niên áo xanh đứng ở trên cao, được mọi người chú ý. Độ cao này đã đủ khiến người ta không rét mà run rồi. Một khi ngã xuống, thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào. Có câu trèo cao ngã đau, đặc biệt người hắn phải đối mặt còn là Cơ Vô Dạ! Ở tầng chín mộ cung, Cơ Vô Dạ và Lâm Nhất đều không biết bây giờ bọn họ đang được mọi người theo dõi. Sau khi bị tinh không chợt sáng lên làm chấn động thì đều bình tĩnh trở lại. Nét mặt Cơ Vô Dạ không chút cảm xúc, hắn ta thản nhiên nói: “Đợi một lúc lâu, không thấy Tạ Vân Kiều, cũng không thấy Tần An và Bùi Nhạc mà lại nhìn thấy ngươi, đúng là bất ngờ. Nhưng chúng ta cũng nên tính sổ với nhau rồi. Lâm Nhất, sư đệ Trần Hầu của ta là do ngươi giết đúng không?” Oanh! Giọng điệu trong câu cuối cùng rất nặng nề, cùng lúc nó vang lên, sát khí đáng sợ lập tức tản ra. Rất nhiều người bên bờ biển Trăng Khô nhìn thấy cảnh này đều thay đổi sắc mặt. Cơ Vô Dạ này đúng là kinh khủng, cách một khoảng xa như thế mà sát khí của hắn ta vẫn có thể khiến bọn họ khiếp sợ. “Ta có giết sư đệ của ngươi hay không quan trọng sao? Người chết dưới kiếm của ngươi nhiều như thế, ngươi cũng đâu rảnh quan tâm sư huynh của bọn họ là ai đúng không”. Lâm Nhất thầm cười nhạt, rõ ràng tên này giết người không gớm tay mà còn mặt dày đi hỏi vấn đề này. “Có quan trọng hay không, lúc sắp chết ngươi sẽ biết thôi”. Cơ Vô Dạ nở nụ cười, đã lâu rồi không có ai dám khiêu khích hắn ta như thế. Lúc trước không phải là không có người như Lâm Nhất, nhưng lúc sắp chết vẫn sẽ quỳ xuống trước mặt hắn ta cầu xin tha thứ như một con chó. “Nếu muốn trả thù, có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội này đâu”. Lâm Nhất cau mày, trong mắt ẩn hiện phong mang. Từ lúc chưa vào cổ mộ, Lâm Nhất đã không sợ đối phương. Bây giờ hắn tu luyện Thương Long Cửu Biến, thăng lên Âm Huyền đại thành, trong tay còn có kiếm Táng Hoa, đương nhiên càng không sợ đối phương. Trả thù? Phải hỏi kiếm Táng Hoa trong tay hắn có đồng ý không đã! “Không biết sống chết! Trong biển Trăng Khô, không ai dám động vào sư đệ của ta cả, dù là Tạ Vân Kiều hay Diêm Không, kể cả Tần An và Bùi Nhạc liên thủ với nhau cũng thế. Những người này đều biết rõ sau khi đắc tội Cơ Vô Dạ sẽ là kết cục gì!”