“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2133
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm trong tay Lâm Nhất phát ra một tia sáng bạc chói mắt giữa không trung. Tia sáng bạc nở rộ, diễn hóa ra kiếm thế mênh mông, cuốn lấy cát vàng đầu trời, phút chốc ngưng tụ thành một cơn bão cát vàng điên cuồng gào thét. Những hạt bụi đang xoay tròn trong cơn lốc va chạm với lưỡi kiếm làm bắn ra tia lửa sắc bén, có kiếm âm bén nhọn không ngừng vang vọng. Thoạt nhìn thì có vẻ như cát vàng bùng nổ và cô đọng lại thành một cơn lốc xoáy, nhưng thực ra nó hình thành một cơn bão có hình lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn. Ầm! Phút chốc, cơn bão đổ ập xuống dãy núi nguy nga kia, khiến nó liên tục bị đánh nát, hóa thành huyết quang lả tả đầy trời. “Ta cũng nên ra tay!” Lâm Nhất nhíu mày, kiếm ý dày đặc và hùng hậu ở sâu trong mắt được phóng thích toàn bộ, kiếm Táng Hoa trong tay tự dưng ngân vang. Cùng với kiếm âm to rõ, kiếm thế trên người hắn càng trở nên sắc bén… như là bảo kiếm xuất thế, hào quang rực rỡ. Đến cuối cùng, khi kiếm ý trên người Lâm Nhất tăng vọt đến cực hạn, mây đen đầy trời điên cuồng tản ra, giống như có một kiếm chém ngang qua mười dặm, cứ thế chém tầng mây vô biên vô tận thành hai nửa. Kiếm ý kia không nhiễm bụi trần, tương hợp với bầu trời, bao trùm khắp trần thế. Thoáng chốc, bất kể là trưởng lão hay đệ tử của tất cả các đại tông môn có mặt tại biển Trăng Khô đều thay đổi sắc mặt. “Kiếm ý này…” “Viên mãn đỉnh phong! Chắc chắn là kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong”. Ầm vang! Kiếm ý hùng hậu dung hợp cùng trời đất, đạt đến tình trạng khiến thế nhân chấn động. Còn chưa hết, dưới kiếm ý khủng bố bực này, đột nhiên trên người Lâm Nhất bộc phát bá khí ngập trời, loại bá khí kia khiến cuồng phong nổi lên đầy trời, mang theo sự bễ nghễ chúng sinh, phong thái kiêu ngạo khắp bốn phương tám hướng, bao trùm trời đất. Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện! Ầm ầm! Trên chín tầng trời, kiếm âm như sấm, trời đất đổi màu, mây gió nổi lên. Lâm Nhất giơ tay bổ xuống một kiếm, có được sự phụ trợ từ kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong, kiếm quang cực lớn bộc phát tia lửa điện màu bạc chói mắt. Phút chốc, trời đất mất đi màu sắc, chỉ có ánh lưu ly bạc kia chiếu sáng khuôn mặt điển trai của thiếu niên, dường như hình ảnh này đã đọng lại vĩnh hằng, khắc sâu trong linh hồn mỗi một người có mặt tại đây. Một kiếm này nhanh đến mức khó tưởng, trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, nó thoáng qua như một cơn gió. Phụt! Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có âm thanh
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm trong tay Lâm Nhất phát ra một tia sáng bạc chói mắt giữa không trung. Tia sáng bạc nở rộ, diễn hóa ra kiếm thế mênh mông, cuốn lấy cát vàng đầu trời, phút chốc ngưng tụ thành một cơn bão cát vàng điên cuồng gào thét. Những hạt bụi đang xoay tròn trong cơn lốc va chạm với lưỡi kiếm làm bắn ra tia lửa sắc bén, có kiếm âm bén nhọn không ngừng vang vọng. Thoạt nhìn thì có vẻ như cát vàng bùng nổ và cô đọng lại thành một cơn lốc xoáy, nhưng thực ra nó hình thành một cơn bão có hình lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn. Ầm! Phút chốc, cơn bão đổ ập xuống dãy núi nguy nga kia, khiến nó liên tục bị đánh nát, hóa thành huyết quang lả tả đầy trời. “Ta cũng nên ra tay!” Lâm Nhất nhíu mày, kiếm ý dày đặc và hùng hậu ở sâu trong mắt được phóng thích toàn bộ, kiếm Táng Hoa trong tay tự dưng ngân vang. Cùng với kiếm âm to rõ, kiếm thế trên người hắn càng trở nên sắc bén… như là bảo kiếm xuất thế, hào quang rực rỡ. Đến cuối cùng, khi kiếm ý trên người Lâm Nhất tăng vọt đến cực hạn, mây đen đầy trời điên cuồng tản ra, giống như có một kiếm chém ngang qua mười dặm, cứ thế chém tầng mây vô biên vô tận thành hai nửa. Kiếm ý kia không nhiễm bụi trần, tương hợp với bầu trời, bao trùm khắp trần thế. Thoáng chốc, bất kể là trưởng lão hay đệ tử của tất cả các đại tông môn có mặt tại biển Trăng Khô đều thay đổi sắc mặt. “Kiếm ý này…” “Viên mãn đỉnh phong! Chắc chắn là kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong”. Ầm vang! Kiếm ý hùng hậu dung hợp cùng trời đất, đạt đến tình trạng khiến thế nhân chấn động. Còn chưa hết, dưới kiếm ý khủng bố bực này, đột nhiên trên người Lâm Nhất bộc phát bá khí ngập trời, loại bá khí kia khiến cuồng phong nổi lên đầy trời, mang theo sự bễ nghễ chúng sinh, phong thái kiêu ngạo khắp bốn phương tám hướng, bao trùm trời đất. Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện! Ầm ầm! Trên chín tầng trời, kiếm âm như sấm, trời đất đổi màu, mây gió nổi lên. Lâm Nhất giơ tay bổ xuống một kiếm, có được sự phụ trợ từ kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong, kiếm quang cực lớn bộc phát tia lửa điện màu bạc chói mắt. Phút chốc, trời đất mất đi màu sắc, chỉ có ánh lưu ly bạc kia chiếu sáng khuôn mặt điển trai của thiếu niên, dường như hình ảnh này đã đọng lại vĩnh hằng, khắc sâu trong linh hồn mỗi một người có mặt tại đây. Một kiếm này nhanh đến mức khó tưởng, trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, nó thoáng qua như một cơn gió. Phụt! Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có âm thanh
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm trong tay Lâm Nhất phát ra một tia sáng bạc chói mắt giữa không trung. Tia sáng bạc nở rộ, diễn hóa ra kiếm thế mênh mông, cuốn lấy cát vàng đầu trời, phút chốc ngưng tụ thành một cơn bão cát vàng điên cuồng gào thét. Những hạt bụi đang xoay tròn trong cơn lốc va chạm với lưỡi kiếm làm bắn ra tia lửa sắc bén, có kiếm âm bén nhọn không ngừng vang vọng. Thoạt nhìn thì có vẻ như cát vàng bùng nổ và cô đọng lại thành một cơn lốc xoáy, nhưng thực ra nó hình thành một cơn bão có hình lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn. Ầm! Phút chốc, cơn bão đổ ập xuống dãy núi nguy nga kia, khiến nó liên tục bị đánh nát, hóa thành huyết quang lả tả đầy trời. “Ta cũng nên ra tay!” Lâm Nhất nhíu mày, kiếm ý dày đặc và hùng hậu ở sâu trong mắt được phóng thích toàn bộ, kiếm Táng Hoa trong tay tự dưng ngân vang. Cùng với kiếm âm to rõ, kiếm thế trên người hắn càng trở nên sắc bén… như là bảo kiếm xuất thế, hào quang rực rỡ. Đến cuối cùng, khi kiếm ý trên người Lâm Nhất tăng vọt đến cực hạn, mây đen đầy trời điên cuồng tản ra, giống như có một kiếm chém ngang qua mười dặm, cứ thế chém tầng mây vô biên vô tận thành hai nửa. Kiếm ý kia không nhiễm bụi trần, tương hợp với bầu trời, bao trùm khắp trần thế. Thoáng chốc, bất kể là trưởng lão hay đệ tử của tất cả các đại tông môn có mặt tại biển Trăng Khô đều thay đổi sắc mặt. “Kiếm ý này…” “Viên mãn đỉnh phong! Chắc chắn là kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong”. Ầm vang! Kiếm ý hùng hậu dung hợp cùng trời đất, đạt đến tình trạng khiến thế nhân chấn động. Còn chưa hết, dưới kiếm ý khủng bố bực này, đột nhiên trên người Lâm Nhất bộc phát bá khí ngập trời, loại bá khí kia khiến cuồng phong nổi lên đầy trời, mang theo sự bễ nghễ chúng sinh, phong thái kiêu ngạo khắp bốn phương tám hướng, bao trùm trời đất. Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện! Ầm ầm! Trên chín tầng trời, kiếm âm như sấm, trời đất đổi màu, mây gió nổi lên. Lâm Nhất giơ tay bổ xuống một kiếm, có được sự phụ trợ từ kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong, kiếm quang cực lớn bộc phát tia lửa điện màu bạc chói mắt. Phút chốc, trời đất mất đi màu sắc, chỉ có ánh lưu ly bạc kia chiếu sáng khuôn mặt điển trai của thiếu niên, dường như hình ảnh này đã đọng lại vĩnh hằng, khắc sâu trong linh hồn mỗi một người có mặt tại đây. Một kiếm này nhanh đến mức khó tưởng, trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, nó thoáng qua như một cơn gió. Phụt! Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có âm thanh