“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2134
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nói đến đúng là khó mà tưởng tượng được, lúc trước, ông ta công kích như mưa to gió lớn, liên tục đánh ra mười chưởng. Mỗi một chưởng đều nhanh như tia chớp, thế tới như núi, nhưng Lâm Nhất lại có thể tránh được toàn bộ. Mà khi đối phương có kiếm trong tay, vừa rút kiếm ra khỏi vỏ đã đâm trúng ông ta. Đối lập như vậy sao lại không khiến ông ta kinh ngạc cho được. Không né tránh thì cũng thôi đi, đáng chết hơn chính là một kiếm này của Lâm Nhất lại có thể đánh nát chân nguyên hộ thể của ông ta. Kiếm ý kia thẩm thấu vào cơ thể khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta đau như kim châm, với chân nguyên hùng hậu của bản thân cũng không cách nào đánh tan nó trong thời gian ngắn được. Phụt! Còn chưa hết bàng hoàng thì kiếm ý đang chạy tán loạn trong cơ thể ông ta đã hội tụ, sau đó nổ tung như tia lửa điện. Rốt cuộc ông ta cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Bất ngờ lắm ư?Bôn Lôi Trảm Điện là sát chiêu của Lâm Nhất, dưới một kiếm, thiên tài xuất chúng Dương Huyền viên mãn bình thường cũng phải bị cắt làm đôi. Sau khi thăng lên Dương Huyền đại thành, có kiếm ý viên mãn đỉnh phong gia trì, uy lực càng kinh khủng hơn. Đại trưởng lão lầu Huyết Vũ này chỉ bị đánh vỡ chân nguyên làm nội thương, không bị thương nặng đã rất hiếm thấy rồi. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo vì đánh tan chân nguyên của đối phương. Lâm Nhất bình tĩnh giẫm nhẹ mũi chân xuống đất, lại vung ra một kiếm phiêu bạt tựa mây trôi. Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện! Ầm! Một tiếng gầm thét như tiếng sấm ầm ầm vang lên, quanh người hắn có cát vàng cuồn cuộn, bay lên trời tựa như màn nước, cát vàng cao đến trăm trượng tựa như cánh của côn bằng* xuất hiện ở vùng đất bằng phẳng này. *Côn bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử. Lâm Nhất cầm kiếm bay lên không trung, mang theo uy thế đáng sợ đâm mạnh về phía đại trưởng lão lầu Huyết Vũ đang liên tục lùi về phía sau. “Không xong rồi!” Trong mắt đại trưởng lão lầu Huyết Vũ lập tức lộ vẻ kinh ngạc, chân nguyên trên người tăng vọt, huyết quang dâng trào, mấy chục bóng kiếm huyết sát vờn quanh thân thể, trông tựa như một con hung thú tuyệt thế. Ong ong ong! Uy thế hào hùng, kiếm ý mờ mịt từng chút ngưng tụ trên mũi kiếm, mũi kiếm không ngừng rung động, phong mang sắc bén khiến người ta chói cả mắt. Rắc! Nơi mũi kiếm chỉ vào như có ánh sáng vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh vang tận mây xanh. Ánh sáng do ánh mặt trời sáng rực chiếu xuống đều bị kiếm phong nghiền nát. Thế giới lập tức trở nên đen kịt, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối. Đến khi ánh sáng xuất hiện một lần nữa… Phụt! Chân nguyên vỡ vụn, máu tươi bắn tung toé.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nói đến đúng là khó mà tưởng tượng được, lúc trước, ông ta công kích như mưa to gió lớn, liên tục đánh ra mười chưởng. Mỗi một chưởng đều nhanh như tia chớp, thế tới như núi, nhưng Lâm Nhất lại có thể tránh được toàn bộ. Mà khi đối phương có kiếm trong tay, vừa rút kiếm ra khỏi vỏ đã đâm trúng ông ta. Đối lập như vậy sao lại không khiến ông ta kinh ngạc cho được. Không né tránh thì cũng thôi đi, đáng chết hơn chính là một kiếm này của Lâm Nhất lại có thể đánh nát chân nguyên hộ thể của ông ta. Kiếm ý kia thẩm thấu vào cơ thể khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta đau như kim châm, với chân nguyên hùng hậu của bản thân cũng không cách nào đánh tan nó trong thời gian ngắn được. Phụt! Còn chưa hết bàng hoàng thì kiếm ý đang chạy tán loạn trong cơ thể ông ta đã hội tụ, sau đó nổ tung như tia lửa điện. Rốt cuộc ông ta cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Bất ngờ lắm ư?Bôn Lôi Trảm Điện là sát chiêu của Lâm Nhất, dưới một kiếm, thiên tài xuất chúng Dương Huyền viên mãn bình thường cũng phải bị cắt làm đôi. Sau khi thăng lên Dương Huyền đại thành, có kiếm ý viên mãn đỉnh phong gia trì, uy lực càng kinh khủng hơn. Đại trưởng lão lầu Huyết Vũ này chỉ bị đánh vỡ chân nguyên làm nội thương, không bị thương nặng đã rất hiếm thấy rồi. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo vì đánh tan chân nguyên của đối phương. Lâm Nhất bình tĩnh giẫm nhẹ mũi chân xuống đất, lại vung ra một kiếm phiêu bạt tựa mây trôi. Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện! Ầm! Một tiếng gầm thét như tiếng sấm ầm ầm vang lên, quanh người hắn có cát vàng cuồn cuộn, bay lên trời tựa như màn nước, cát vàng cao đến trăm trượng tựa như cánh của côn bằng* xuất hiện ở vùng đất bằng phẳng này. *Côn bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử. Lâm Nhất cầm kiếm bay lên không trung, mang theo uy thế đáng sợ đâm mạnh về phía đại trưởng lão lầu Huyết Vũ đang liên tục lùi về phía sau. “Không xong rồi!” Trong mắt đại trưởng lão lầu Huyết Vũ lập tức lộ vẻ kinh ngạc, chân nguyên trên người tăng vọt, huyết quang dâng trào, mấy chục bóng kiếm huyết sát vờn quanh thân thể, trông tựa như một con hung thú tuyệt thế. Ong ong ong! Uy thế hào hùng, kiếm ý mờ mịt từng chút ngưng tụ trên mũi kiếm, mũi kiếm không ngừng rung động, phong mang sắc bén khiến người ta chói cả mắt. Rắc! Nơi mũi kiếm chỉ vào như có ánh sáng vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh vang tận mây xanh. Ánh sáng do ánh mặt trời sáng rực chiếu xuống đều bị kiếm phong nghiền nát. Thế giới lập tức trở nên đen kịt, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối. Đến khi ánh sáng xuất hiện một lần nữa… Phụt! Chân nguyên vỡ vụn, máu tươi bắn tung toé.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nói đến đúng là khó mà tưởng tượng được, lúc trước, ông ta công kích như mưa to gió lớn, liên tục đánh ra mười chưởng. Mỗi một chưởng đều nhanh như tia chớp, thế tới như núi, nhưng Lâm Nhất lại có thể tránh được toàn bộ. Mà khi đối phương có kiếm trong tay, vừa rút kiếm ra khỏi vỏ đã đâm trúng ông ta. Đối lập như vậy sao lại không khiến ông ta kinh ngạc cho được. Không né tránh thì cũng thôi đi, đáng chết hơn chính là một kiếm này của Lâm Nhất lại có thể đánh nát chân nguyên hộ thể của ông ta. Kiếm ý kia thẩm thấu vào cơ thể khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta đau như kim châm, với chân nguyên hùng hậu của bản thân cũng không cách nào đánh tan nó trong thời gian ngắn được. Phụt! Còn chưa hết bàng hoàng thì kiếm ý đang chạy tán loạn trong cơ thể ông ta đã hội tụ, sau đó nổ tung như tia lửa điện. Rốt cuộc ông ta cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Bất ngờ lắm ư?Bôn Lôi Trảm Điện là sát chiêu của Lâm Nhất, dưới một kiếm, thiên tài xuất chúng Dương Huyền viên mãn bình thường cũng phải bị cắt làm đôi. Sau khi thăng lên Dương Huyền đại thành, có kiếm ý viên mãn đỉnh phong gia trì, uy lực càng kinh khủng hơn. Đại trưởng lão lầu Huyết Vũ này chỉ bị đánh vỡ chân nguyên làm nội thương, không bị thương nặng đã rất hiếm thấy rồi. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo vì đánh tan chân nguyên của đối phương. Lâm Nhất bình tĩnh giẫm nhẹ mũi chân xuống đất, lại vung ra một kiếm phiêu bạt tựa mây trôi. Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện! Ầm! Một tiếng gầm thét như tiếng sấm ầm ầm vang lên, quanh người hắn có cát vàng cuồn cuộn, bay lên trời tựa như màn nước, cát vàng cao đến trăm trượng tựa như cánh của côn bằng* xuất hiện ở vùng đất bằng phẳng này. *Côn bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử. Lâm Nhất cầm kiếm bay lên không trung, mang theo uy thế đáng sợ đâm mạnh về phía đại trưởng lão lầu Huyết Vũ đang liên tục lùi về phía sau. “Không xong rồi!” Trong mắt đại trưởng lão lầu Huyết Vũ lập tức lộ vẻ kinh ngạc, chân nguyên trên người tăng vọt, huyết quang dâng trào, mấy chục bóng kiếm huyết sát vờn quanh thân thể, trông tựa như một con hung thú tuyệt thế. Ong ong ong! Uy thế hào hùng, kiếm ý mờ mịt từng chút ngưng tụ trên mũi kiếm, mũi kiếm không ngừng rung động, phong mang sắc bén khiến người ta chói cả mắt. Rắc! Nơi mũi kiếm chỉ vào như có ánh sáng vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh vang tận mây xanh. Ánh sáng do ánh mặt trời sáng rực chiếu xuống đều bị kiếm phong nghiền nát. Thế giới lập tức trở nên đen kịt, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối. Đến khi ánh sáng xuất hiện một lần nữa… Phụt! Chân nguyên vỡ vụn, máu tươi bắn tung toé.