“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2204
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ngửi thử, sau khi chắc chắn không có độc thì uống một hơi cạn sạch. Một luồng ý lạnh lập tức chạy dọc người hắn, đi qua lục phủ ngũ tạng, xuyên thẳng vào chỗ sâu của huyết dịch. Sau khi quen với hàn ý này, thân thể của Lâm Nhất trở nên mạnh hơn được một chút, hoa Tử Diên ở vùng Tử Phủ cũng đong đưa, tỏ vẻ rất hưởng thụ. “Không tệ”. Lâm Nhất để rượu vào túi trữ vật, đưa mắt nhìn huyền băng trong hộp vuông. Có thể tồn tại lâu như thế vẫn không thay đổi, có lẽ cũng không phải thứ tầm thường, hắn bèn thuận tay thu nó vào luôn. Vụt! Đến khi Lâm Nhất đi tới phòng đá thứ hai, những ngân châm dừng lại trên không trung mới bay xuống như mưa bão. Bàn đá cứng rắn lập tức xuất hiện vô số lỗ kim. Cùng lúc đó…Nhóm người Lãnh bảo chủ đi qua bức bích hoạ Bạch Hổ tiến vào trong khu vực trung tâm cũng đang tìm những gian phòng đá. Uỳnh! Có luồng ánh sáng điện bùng lên khiến căn phòng đá kia sáng rỡ như ban ngày, nhóm người Lãnh bảo chủ không kịp đề phòng bị điện giật khiến cho cả người run lên, sắc mặt vô cùng khó coi. “Nha đầu nhà ngươi, không có tiểu tử thối kia thì chẳng khác gì vô dụng!” Lãnh bảo chủ trợn mắt nhìn Hương Vân, trầm giọng nói: “Mau đi tìm bảo bối của căn phòng đá này đi”. Bố cục của khu vực trung tâm đại khái na ná như nhau, đều có chín gian phòng đá. Ai thông qua trước thì người đó có thể đến được đại điện trung tâm của tầng thứ nhất, ở đó mới được cất giấu nhiều bảo vật quý giá. Sau khi trông thấy Lãnh Hương Vân chân tay vụng về, Lãnh bảo chủ không khỏi nổi cáu, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Huyết Lang và Lâm Nhất bỏ xa. Lãnh Hương Vân thầm cảm thấy oan ức, cấm chế này rõ ràng là do mấy người kia không nghe lời khuyên của nàng ta, cứ vội vàng nôn nóng muốn tìm bảo vật mới bị kích hoạt. Mật đạo Chu Tước. Huyết Lang và Phó đại sư đã lần lượt thông qua ba gian, tiến triển vô cùng thuận lợi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ngửi thử, sau khi chắc chắn không có độc thì uống một hơi cạn sạch. Một luồng ý lạnh lập tức chạy dọc người hắn, đi qua lục phủ ngũ tạng, xuyên thẳng vào chỗ sâu của huyết dịch. Sau khi quen với hàn ý này, thân thể của Lâm Nhất trở nên mạnh hơn được một chút, hoa Tử Diên ở vùng Tử Phủ cũng đong đưa, tỏ vẻ rất hưởng thụ. “Không tệ”. Lâm Nhất để rượu vào túi trữ vật, đưa mắt nhìn huyền băng trong hộp vuông. Có thể tồn tại lâu như thế vẫn không thay đổi, có lẽ cũng không phải thứ tầm thường, hắn bèn thuận tay thu nó vào luôn. Vụt! Đến khi Lâm Nhất đi tới phòng đá thứ hai, những ngân châm dừng lại trên không trung mới bay xuống như mưa bão. Bàn đá cứng rắn lập tức xuất hiện vô số lỗ kim. Cùng lúc đó…Nhóm người Lãnh bảo chủ đi qua bức bích hoạ Bạch Hổ tiến vào trong khu vực trung tâm cũng đang tìm những gian phòng đá. Uỳnh! Có luồng ánh sáng điện bùng lên khiến căn phòng đá kia sáng rỡ như ban ngày, nhóm người Lãnh bảo chủ không kịp đề phòng bị điện giật khiến cho cả người run lên, sắc mặt vô cùng khó coi. “Nha đầu nhà ngươi, không có tiểu tử thối kia thì chẳng khác gì vô dụng!” Lãnh bảo chủ trợn mắt nhìn Hương Vân, trầm giọng nói: “Mau đi tìm bảo bối của căn phòng đá này đi”. Bố cục của khu vực trung tâm đại khái na ná như nhau, đều có chín gian phòng đá. Ai thông qua trước thì người đó có thể đến được đại điện trung tâm của tầng thứ nhất, ở đó mới được cất giấu nhiều bảo vật quý giá. Sau khi trông thấy Lãnh Hương Vân chân tay vụng về, Lãnh bảo chủ không khỏi nổi cáu, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Huyết Lang và Lâm Nhất bỏ xa. Lãnh Hương Vân thầm cảm thấy oan ức, cấm chế này rõ ràng là do mấy người kia không nghe lời khuyên của nàng ta, cứ vội vàng nôn nóng muốn tìm bảo vật mới bị kích hoạt. Mật đạo Chu Tước. Huyết Lang và Phó đại sư đã lần lượt thông qua ba gian, tiến triển vô cùng thuận lợi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ngửi thử, sau khi chắc chắn không có độc thì uống một hơi cạn sạch. Một luồng ý lạnh lập tức chạy dọc người hắn, đi qua lục phủ ngũ tạng, xuyên thẳng vào chỗ sâu của huyết dịch. Sau khi quen với hàn ý này, thân thể của Lâm Nhất trở nên mạnh hơn được một chút, hoa Tử Diên ở vùng Tử Phủ cũng đong đưa, tỏ vẻ rất hưởng thụ. “Không tệ”. Lâm Nhất để rượu vào túi trữ vật, đưa mắt nhìn huyền băng trong hộp vuông. Có thể tồn tại lâu như thế vẫn không thay đổi, có lẽ cũng không phải thứ tầm thường, hắn bèn thuận tay thu nó vào luôn. Vụt! Đến khi Lâm Nhất đi tới phòng đá thứ hai, những ngân châm dừng lại trên không trung mới bay xuống như mưa bão. Bàn đá cứng rắn lập tức xuất hiện vô số lỗ kim. Cùng lúc đó…Nhóm người Lãnh bảo chủ đi qua bức bích hoạ Bạch Hổ tiến vào trong khu vực trung tâm cũng đang tìm những gian phòng đá. Uỳnh! Có luồng ánh sáng điện bùng lên khiến căn phòng đá kia sáng rỡ như ban ngày, nhóm người Lãnh bảo chủ không kịp đề phòng bị điện giật khiến cho cả người run lên, sắc mặt vô cùng khó coi. “Nha đầu nhà ngươi, không có tiểu tử thối kia thì chẳng khác gì vô dụng!” Lãnh bảo chủ trợn mắt nhìn Hương Vân, trầm giọng nói: “Mau đi tìm bảo bối của căn phòng đá này đi”. Bố cục của khu vực trung tâm đại khái na ná như nhau, đều có chín gian phòng đá. Ai thông qua trước thì người đó có thể đến được đại điện trung tâm của tầng thứ nhất, ở đó mới được cất giấu nhiều bảo vật quý giá. Sau khi trông thấy Lãnh Hương Vân chân tay vụng về, Lãnh bảo chủ không khỏi nổi cáu, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Huyết Lang và Lâm Nhất bỏ xa. Lãnh Hương Vân thầm cảm thấy oan ức, cấm chế này rõ ràng là do mấy người kia không nghe lời khuyên của nàng ta, cứ vội vàng nôn nóng muốn tìm bảo vật mới bị kích hoạt. Mật đạo Chu Tước. Huyết Lang và Phó đại sư đã lần lượt thông qua ba gian, tiến triển vô cùng thuận lợi.