“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2244
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tia chớp màu bạc trên bầu trời đột nhiên rơi xuống như sao băng, tiếng xé gió chói tai đến mức cách xa vạn dặm cũng có thể nghe thấy. Ầm ầm!Ánh sáng bạc bùng lên, sao băng rơi xuống đất, mặt đất rung chuyển làm bụi bay mù mịt. Trong làn bụi, một tiếng thét thê lương thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, có thể nhìn thấy thấp thoáng một con Hoả Diễm Yêu Sư khổng lồ đầy sát khí, hung uy ngập trời. Nhưng nó đang bị hai chiếc móng vuốt màu bạc như sắt thép đè bẹp gí xuống đất, dù cho vùng vẫy thế nào cũng không thể trở mình. Chỉ hai chiếc móng vuốt bạc thôi đã dài tới hai trượng, rõ ràng nó rất to, nhưng kết hợp với cơ thể khổng lồ lại có vẻ mảnh và dài. Không có gì để nghi ngờ, con chim dữ đang ăn mồi này hiển nhiên là hung thú cấp bậc bá chủ chân chính của đầm lầy sương mù, Ngân Điện Ma Điêu! Những con yêu thú ở xung quanh đều nấp trong bóng tối. Khi nhìn thấy cảnh này, chúng đều sợ hãi nằm rạp xuống đất, không ngừng run rẩy. Không lâu sau, Ngân Điện Ma Điêu đã ăn sạch con yêu sư chỉ chừa lại bộ xương, sau đó hài lòng nuốt viên yêu đan ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt kia, ngạo mạn nhìn lướt qua những con yêu thú khác đang nằm rạp dưới đất, trong mắt hàm chứa ánh sáng lạnh như thể đang cười mỉa mai. Thịch! Thịch! Thịch! Bỗng nhiên, một người một ngựa chạy ra từ trong màn sương mù ở phía xa. Họ không run bần bật như những con yêu thú khác mà chậm rãi đến gần nó, trông có vẻ rất nổi bật. Ngân Điện Ma Điêu vừa liếc mắt đã nhận ra Lâm Nhất, lại là tên nhân loại mấy ngày trước, vẻ khinh thường xẹt qua trong mắt nó. Nhưng khi nó chuẩn bị giương cánh bay đi thì chợt ngoảnh đầu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào ngựa Huyết Long. Huyết khí dao động quanh người ngựa Huyết Long khiến nó không cách nào dời mắt nổi. “Được lắm, không ngờ mình ở trong mắt nó còn không bằng con ngựa ngốc này”. Trên lưng ngựa, Lâm Nhất cười tự giễu. Có điều cũng tốt, hắn không cần phải phí sức lôi kéo thù hận, có con ngựa ngốc này là được rồi. Ầm! Một luồng sát khí ngút trời đột nhiên kéo đến như đại dương mênh mông, nhuộm đỏ cả không gian tràn ngập hơi nước này. Ầm ầm! Còn chưa thấy rõ động tác của Ngân Điện Ma Điêu, đối diện đã có một cơn cuồng phong thổi tới làm ngựa Huyết Long ngửa ra sau, tứ chi cong lại, có vẻ khó chịu đựng được. “Đến đúng lúc lắm!” Trước uy áp khủng khiếp, quần áo Lâm Nhất phất phới, hắn bay lên không trung, tung ra một quyền. Ầm! Tiếng nổ làm chấn động bầu trời, Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung, nắm tay phải lập loè tia điện mạnh mẽ đỡ lấy móng vuốt của đối phương. “Phụt!”, máu chảy ra từ khoé miệng, Lâm Nhất bị đánh văng ra xa, sau khi đáp xuống đất còn lùi thêm mấy bước nữa mới đứng vững.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tia chớp màu bạc trên bầu trời đột nhiên rơi xuống như sao băng, tiếng xé gió chói tai đến mức cách xa vạn dặm cũng có thể nghe thấy. Ầm ầm!Ánh sáng bạc bùng lên, sao băng rơi xuống đất, mặt đất rung chuyển làm bụi bay mù mịt. Trong làn bụi, một tiếng thét thê lương thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, có thể nhìn thấy thấp thoáng một con Hoả Diễm Yêu Sư khổng lồ đầy sát khí, hung uy ngập trời. Nhưng nó đang bị hai chiếc móng vuốt màu bạc như sắt thép đè bẹp gí xuống đất, dù cho vùng vẫy thế nào cũng không thể trở mình. Chỉ hai chiếc móng vuốt bạc thôi đã dài tới hai trượng, rõ ràng nó rất to, nhưng kết hợp với cơ thể khổng lồ lại có vẻ mảnh và dài. Không có gì để nghi ngờ, con chim dữ đang ăn mồi này hiển nhiên là hung thú cấp bậc bá chủ chân chính của đầm lầy sương mù, Ngân Điện Ma Điêu! Những con yêu thú ở xung quanh đều nấp trong bóng tối. Khi nhìn thấy cảnh này, chúng đều sợ hãi nằm rạp xuống đất, không ngừng run rẩy. Không lâu sau, Ngân Điện Ma Điêu đã ăn sạch con yêu sư chỉ chừa lại bộ xương, sau đó hài lòng nuốt viên yêu đan ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt kia, ngạo mạn nhìn lướt qua những con yêu thú khác đang nằm rạp dưới đất, trong mắt hàm chứa ánh sáng lạnh như thể đang cười mỉa mai. Thịch! Thịch! Thịch! Bỗng nhiên, một người một ngựa chạy ra từ trong màn sương mù ở phía xa. Họ không run bần bật như những con yêu thú khác mà chậm rãi đến gần nó, trông có vẻ rất nổi bật. Ngân Điện Ma Điêu vừa liếc mắt đã nhận ra Lâm Nhất, lại là tên nhân loại mấy ngày trước, vẻ khinh thường xẹt qua trong mắt nó. Nhưng khi nó chuẩn bị giương cánh bay đi thì chợt ngoảnh đầu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào ngựa Huyết Long. Huyết khí dao động quanh người ngựa Huyết Long khiến nó không cách nào dời mắt nổi. “Được lắm, không ngờ mình ở trong mắt nó còn không bằng con ngựa ngốc này”. Trên lưng ngựa, Lâm Nhất cười tự giễu. Có điều cũng tốt, hắn không cần phải phí sức lôi kéo thù hận, có con ngựa ngốc này là được rồi. Ầm! Một luồng sát khí ngút trời đột nhiên kéo đến như đại dương mênh mông, nhuộm đỏ cả không gian tràn ngập hơi nước này. Ầm ầm! Còn chưa thấy rõ động tác của Ngân Điện Ma Điêu, đối diện đã có một cơn cuồng phong thổi tới làm ngựa Huyết Long ngửa ra sau, tứ chi cong lại, có vẻ khó chịu đựng được. “Đến đúng lúc lắm!” Trước uy áp khủng khiếp, quần áo Lâm Nhất phất phới, hắn bay lên không trung, tung ra một quyền. Ầm! Tiếng nổ làm chấn động bầu trời, Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung, nắm tay phải lập loè tia điện mạnh mẽ đỡ lấy móng vuốt của đối phương. “Phụt!”, máu chảy ra từ khoé miệng, Lâm Nhất bị đánh văng ra xa, sau khi đáp xuống đất còn lùi thêm mấy bước nữa mới đứng vững.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tia chớp màu bạc trên bầu trời đột nhiên rơi xuống như sao băng, tiếng xé gió chói tai đến mức cách xa vạn dặm cũng có thể nghe thấy. Ầm ầm!Ánh sáng bạc bùng lên, sao băng rơi xuống đất, mặt đất rung chuyển làm bụi bay mù mịt. Trong làn bụi, một tiếng thét thê lương thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, có thể nhìn thấy thấp thoáng một con Hoả Diễm Yêu Sư khổng lồ đầy sát khí, hung uy ngập trời. Nhưng nó đang bị hai chiếc móng vuốt màu bạc như sắt thép đè bẹp gí xuống đất, dù cho vùng vẫy thế nào cũng không thể trở mình. Chỉ hai chiếc móng vuốt bạc thôi đã dài tới hai trượng, rõ ràng nó rất to, nhưng kết hợp với cơ thể khổng lồ lại có vẻ mảnh và dài. Không có gì để nghi ngờ, con chim dữ đang ăn mồi này hiển nhiên là hung thú cấp bậc bá chủ chân chính của đầm lầy sương mù, Ngân Điện Ma Điêu! Những con yêu thú ở xung quanh đều nấp trong bóng tối. Khi nhìn thấy cảnh này, chúng đều sợ hãi nằm rạp xuống đất, không ngừng run rẩy. Không lâu sau, Ngân Điện Ma Điêu đã ăn sạch con yêu sư chỉ chừa lại bộ xương, sau đó hài lòng nuốt viên yêu đan ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt kia, ngạo mạn nhìn lướt qua những con yêu thú khác đang nằm rạp dưới đất, trong mắt hàm chứa ánh sáng lạnh như thể đang cười mỉa mai. Thịch! Thịch! Thịch! Bỗng nhiên, một người một ngựa chạy ra từ trong màn sương mù ở phía xa. Họ không run bần bật như những con yêu thú khác mà chậm rãi đến gần nó, trông có vẻ rất nổi bật. Ngân Điện Ma Điêu vừa liếc mắt đã nhận ra Lâm Nhất, lại là tên nhân loại mấy ngày trước, vẻ khinh thường xẹt qua trong mắt nó. Nhưng khi nó chuẩn bị giương cánh bay đi thì chợt ngoảnh đầu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào ngựa Huyết Long. Huyết khí dao động quanh người ngựa Huyết Long khiến nó không cách nào dời mắt nổi. “Được lắm, không ngờ mình ở trong mắt nó còn không bằng con ngựa ngốc này”. Trên lưng ngựa, Lâm Nhất cười tự giễu. Có điều cũng tốt, hắn không cần phải phí sức lôi kéo thù hận, có con ngựa ngốc này là được rồi. Ầm! Một luồng sát khí ngút trời đột nhiên kéo đến như đại dương mênh mông, nhuộm đỏ cả không gian tràn ngập hơi nước này. Ầm ầm! Còn chưa thấy rõ động tác của Ngân Điện Ma Điêu, đối diện đã có một cơn cuồng phong thổi tới làm ngựa Huyết Long ngửa ra sau, tứ chi cong lại, có vẻ khó chịu đựng được. “Đến đúng lúc lắm!” Trước uy áp khủng khiếp, quần áo Lâm Nhất phất phới, hắn bay lên không trung, tung ra một quyền. Ầm! Tiếng nổ làm chấn động bầu trời, Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung, nắm tay phải lập loè tia điện mạnh mẽ đỡ lấy móng vuốt của đối phương. “Phụt!”, máu chảy ra từ khoé miệng, Lâm Nhất bị đánh văng ra xa, sau khi đáp xuống đất còn lùi thêm mấy bước nữa mới đứng vững.