“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2245

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạnh quá!  Lâm Nhất hơi kinh ngạc, không ngờ một đòn nhẹ nhàng này lại làm cho khí huyết của hắn sôi trào, làn da bị rách ra. Nếu không nhờ có thể chất mạnh mẽ, e rằng hắn không chỉ bị rách da mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thương.  Vèo!  Một đòn đánh bay Lâm Nhất, Ngân Điện Ma Điêu lạnh lùng nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường. Hai cánh vỗ mạnh làm nổi lên luồng gió tạo thành từ những lưỡi dao gió sắc bén thổi về phía Lâm Nhất.  Sau đó nó không thèm quay đầu lại, bay về phía ngựa Huyết Long như một tia chớp.  Ngựa Huyết Long sợ tới mức nhảy cẫng lên, quay đầu bỏ chạy, loại yêu thú này gần như là khắc tinh của nó, hoàn toàn không có đối thủ.  Chỉ cần vài hiệp sẽ dễ dàng thua trong tay đối phương, trừ phi huyết mạch chân chính thức tỉnh mới có thể địch nổi.  May mà tốc độ của nó rất nhanh, Ngân Điện Ma Điêu muốn đuổi theo không hề dễ dàng chút nào.  Keng keng keng!  Gió lốc thổi vào người Lâm Nhất làm phát ra tiếng kim loại va chạm. Đợi sau khi gió lốc tan đi, quần áo Lâm Nhất bị cắt rách, chỉ bị thương ngoài da.  “Đúng là không để mình vào mắt...”  Nhìn Ngân Điện Ma Điêu đuổi sát theo sau ngựa Huyết Long, Lâm Nhất nở nụ cười. Như vậy cũng tốt, nếu nó thật sự chú ý tới hắn thì hắn sẽ không có cơ hội giết chết con Ngân Điện Ma Điêu này.  Lâm Nhất biết rõ yêu thú cấp bậc bá chủ không chỉ hung dữ, điểm chết người nhất là tốc độ nhanh, có thể bay lượn trên không trung.  Hắn chỉ có tối đa một cơ hội ra tay. Một lần không thành công, sau khi bị đối phương chú ý sẽ khá rắc rối.  Ông!  Một chiếc thoi Huyền Lôi dừng ở trước mặt Lâm Nhất. Khi được kiếm ý rót vào, nó liên tục xoay tròn phát ra tiếng vù vù, đầu thoi sắc bén như kim dường như khoan vào không khí tạo ra những điểm đen có thể thấy bằng mắt thường.  “Phá!”  Sắc mặt Lâm Nhất chợt trở nên lạnh lùng, hắn gập ngón tay búng ra.  Hô!  Tia điện lập loè, một tiếng kiếm ngân to rõ vang vọng khắp bốn phương, làm cho mặt đất bắt đầu rung chuyển một cách điên cuồng.  Con Ngân Điện Ma Điêu kia làm như không thấy, vẫn đuổi theo ngựa Huyết Long, căn bản không để chiếc thoi Huyền Lôi nhỏ bé này vào mắt.  Gần rồi!  Khi thấy mình sắp đuổi kịp ngựa Huyết Long, Ngân Điện Ma Điêu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi cánh lớn vỗ mạnh, cuốn theo luồng khí khiến ngựa Huyết Long cảm thấy khó chịu như bị vùi dưới vũng bùn.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạnh quá!  Lâm Nhất hơi kinh ngạc, không ngờ một đòn nhẹ nhàng này lại làm cho khí huyết của hắn sôi trào, làn da bị rách ra. Nếu không nhờ có thể chất mạnh mẽ, e rằng hắn không chỉ bị rách da mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thương.  Vèo!  Một đòn đánh bay Lâm Nhất, Ngân Điện Ma Điêu lạnh lùng nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường. Hai cánh vỗ mạnh làm nổi lên luồng gió tạo thành từ những lưỡi dao gió sắc bén thổi về phía Lâm Nhất.  Sau đó nó không thèm quay đầu lại, bay về phía ngựa Huyết Long như một tia chớp.  Ngựa Huyết Long sợ tới mức nhảy cẫng lên, quay đầu bỏ chạy, loại yêu thú này gần như là khắc tinh của nó, hoàn toàn không có đối thủ.  Chỉ cần vài hiệp sẽ dễ dàng thua trong tay đối phương, trừ phi huyết mạch chân chính thức tỉnh mới có thể địch nổi.  May mà tốc độ của nó rất nhanh, Ngân Điện Ma Điêu muốn đuổi theo không hề dễ dàng chút nào.  Keng keng keng!  Gió lốc thổi vào người Lâm Nhất làm phát ra tiếng kim loại va chạm. Đợi sau khi gió lốc tan đi, quần áo Lâm Nhất bị cắt rách, chỉ bị thương ngoài da.  “Đúng là không để mình vào mắt...”  Nhìn Ngân Điện Ma Điêu đuổi sát theo sau ngựa Huyết Long, Lâm Nhất nở nụ cười. Như vậy cũng tốt, nếu nó thật sự chú ý tới hắn thì hắn sẽ không có cơ hội giết chết con Ngân Điện Ma Điêu này.  Lâm Nhất biết rõ yêu thú cấp bậc bá chủ không chỉ hung dữ, điểm chết người nhất là tốc độ nhanh, có thể bay lượn trên không trung.  Hắn chỉ có tối đa một cơ hội ra tay. Một lần không thành công, sau khi bị đối phương chú ý sẽ khá rắc rối.  Ông!  Một chiếc thoi Huyền Lôi dừng ở trước mặt Lâm Nhất. Khi được kiếm ý rót vào, nó liên tục xoay tròn phát ra tiếng vù vù, đầu thoi sắc bén như kim dường như khoan vào không khí tạo ra những điểm đen có thể thấy bằng mắt thường.  “Phá!”  Sắc mặt Lâm Nhất chợt trở nên lạnh lùng, hắn gập ngón tay búng ra.  Hô!  Tia điện lập loè, một tiếng kiếm ngân to rõ vang vọng khắp bốn phương, làm cho mặt đất bắt đầu rung chuyển một cách điên cuồng.  Con Ngân Điện Ma Điêu kia làm như không thấy, vẫn đuổi theo ngựa Huyết Long, căn bản không để chiếc thoi Huyền Lôi nhỏ bé này vào mắt.  Gần rồi!  Khi thấy mình sắp đuổi kịp ngựa Huyết Long, Ngân Điện Ma Điêu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi cánh lớn vỗ mạnh, cuốn theo luồng khí khiến ngựa Huyết Long cảm thấy khó chịu như bị vùi dưới vũng bùn.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạnh quá!  Lâm Nhất hơi kinh ngạc, không ngờ một đòn nhẹ nhàng này lại làm cho khí huyết của hắn sôi trào, làn da bị rách ra. Nếu không nhờ có thể chất mạnh mẽ, e rằng hắn không chỉ bị rách da mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thương.  Vèo!  Một đòn đánh bay Lâm Nhất, Ngân Điện Ma Điêu lạnh lùng nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường. Hai cánh vỗ mạnh làm nổi lên luồng gió tạo thành từ những lưỡi dao gió sắc bén thổi về phía Lâm Nhất.  Sau đó nó không thèm quay đầu lại, bay về phía ngựa Huyết Long như một tia chớp.  Ngựa Huyết Long sợ tới mức nhảy cẫng lên, quay đầu bỏ chạy, loại yêu thú này gần như là khắc tinh của nó, hoàn toàn không có đối thủ.  Chỉ cần vài hiệp sẽ dễ dàng thua trong tay đối phương, trừ phi huyết mạch chân chính thức tỉnh mới có thể địch nổi.  May mà tốc độ của nó rất nhanh, Ngân Điện Ma Điêu muốn đuổi theo không hề dễ dàng chút nào.  Keng keng keng!  Gió lốc thổi vào người Lâm Nhất làm phát ra tiếng kim loại va chạm. Đợi sau khi gió lốc tan đi, quần áo Lâm Nhất bị cắt rách, chỉ bị thương ngoài da.  “Đúng là không để mình vào mắt...”  Nhìn Ngân Điện Ma Điêu đuổi sát theo sau ngựa Huyết Long, Lâm Nhất nở nụ cười. Như vậy cũng tốt, nếu nó thật sự chú ý tới hắn thì hắn sẽ không có cơ hội giết chết con Ngân Điện Ma Điêu này.  Lâm Nhất biết rõ yêu thú cấp bậc bá chủ không chỉ hung dữ, điểm chết người nhất là tốc độ nhanh, có thể bay lượn trên không trung.  Hắn chỉ có tối đa một cơ hội ra tay. Một lần không thành công, sau khi bị đối phương chú ý sẽ khá rắc rối.  Ông!  Một chiếc thoi Huyền Lôi dừng ở trước mặt Lâm Nhất. Khi được kiếm ý rót vào, nó liên tục xoay tròn phát ra tiếng vù vù, đầu thoi sắc bén như kim dường như khoan vào không khí tạo ra những điểm đen có thể thấy bằng mắt thường.  “Phá!”  Sắc mặt Lâm Nhất chợt trở nên lạnh lùng, hắn gập ngón tay búng ra.  Hô!  Tia điện lập loè, một tiếng kiếm ngân to rõ vang vọng khắp bốn phương, làm cho mặt đất bắt đầu rung chuyển một cách điên cuồng.  Con Ngân Điện Ma Điêu kia làm như không thấy, vẫn đuổi theo ngựa Huyết Long, căn bản không để chiếc thoi Huyền Lôi nhỏ bé này vào mắt.  Gần rồi!  Khi thấy mình sắp đuổi kịp ngựa Huyết Long, Ngân Điện Ma Điêu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi cánh lớn vỗ mạnh, cuốn theo luồng khí khiến ngựa Huyết Long cảm thấy khó chịu như bị vùi dưới vũng bùn.  

Chương 2245