“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2283
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ riêng khí thế của người này đã mạnh hơn Kim Diễm mà hắn giao đấu bảy ngày trước không ít. Nhìn qua là biết đó là nhân tài tông môn có thể khiêu chiến vượt cảnh giới, tư chất tung hoành, căn cốt tuyệt giai. “Là Phong Tuần!” “Hóa ra là Phong Tuần của Tiêu Vân Tông, hắn ta là một trong những người tỏa sáng nhất trong số nhân tài mới nổi của Tiêu Vân Tông mấy năm gần đây”. “Nghe nói tông môn có không ít trưởng lão cảnh giới Âm Dương còn không đỡ nổi mười chiêu của hắn ta. Khí thế quật khởi sắc bén không thể chống đỡ, nghe nói chỉ mới mười chín tuổi mà thôi”. Thấy được gương mặt của người đến, có người lập tức nhận ra hắn ta ngay, rõ ràng Phong Tuần này cũng có chút danh tiếng ở thành Thiên Lăng. “Cho ngươi”. Hắn ta quăng một túi trữ vật sang, Lạc Du cười híp mắt tiếp lấy, sau đó nhìn quanh nói: “Còn ai muốn tranh nữa không?” Nhiều người lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, nhưng sau khi nhìn thấy Phong Tuần, bọn họ vẫn lắc đầu từ bỏ. Rất rõ ràng, Phong Tuần ra tay là vì vị trưởng lão nào đó trong môn. Tiêu Vân Tông là đệ nhất đại tông thành Thiên Lăng, sức uy hiếp vẫn có đủ. Cao thủ bản địa thành Thiên Lăng ít nhiều đều sẽ nể mặt. “Tốt lắm, vậy vật này sẽ do hai người các ngươi tranh, hai người đều đã ký khế ước sinh tử. Quy tắc đều rõ, nếu không nhận thua hoặc không kịp nhận thua, chết tức là chết. Mặc dù báu vật đầy cám dỗ, nhưng phải trân trọng sinh mạng”. Lạc Du mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất một lúc, lời cuối cùng hiển nhiên là nói với hắn. Nhưng cũng không phải ông ta quan tâm gì Lâm Nhất. Ông ta chỉ nghĩ rằng người này xuất thủ siêu phàm, nếu chết ở nơi này mà không nhận được lợi ích gì thì có chút đáng tiếc. Dứt lời, ông ta nhảy vọt lên không, tiện tay điểm ra một chỉ. Nhiều bồ đoàn trên quảng trường lập tức di chuyển sang ngang, chẳng lâu sau đã dạt ra thành một bãi đất trống khá lớn. “Thành Thiên Lăng, Tiêu Vân Tông, Phong Tuần”. Phong Tuần nhìn về phía Lâm Nhất, bình thản nói. Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, khẽ giọng nói: “Đại Tần, Lăng Tiêu Kiếm Các, Lâm Nhất”. Lăng Tiêu Kiếm Các? Hoàn toàn chưa nghe qua… Trong mắt Phong Tuần lóe lên sự khinh thường, ngay sau đó hạ giọng nói: “Đừng nói người Tiêu Vân Tông ta ức hiếp ngươi, ngươi ra tay trước đi, nếu không ta e là ngươi sẽ không đỡ nổi ba chiêu”. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ riêng khí thế của người này đã mạnh hơn Kim Diễm mà hắn giao đấu bảy ngày trước không ít. Nhìn qua là biết đó là nhân tài tông môn có thể khiêu chiến vượt cảnh giới, tư chất tung hoành, căn cốt tuyệt giai. “Là Phong Tuần!” “Hóa ra là Phong Tuần của Tiêu Vân Tông, hắn ta là một trong những người tỏa sáng nhất trong số nhân tài mới nổi của Tiêu Vân Tông mấy năm gần đây”. “Nghe nói tông môn có không ít trưởng lão cảnh giới Âm Dương còn không đỡ nổi mười chiêu của hắn ta. Khí thế quật khởi sắc bén không thể chống đỡ, nghe nói chỉ mới mười chín tuổi mà thôi”. Thấy được gương mặt của người đến, có người lập tức nhận ra hắn ta ngay, rõ ràng Phong Tuần này cũng có chút danh tiếng ở thành Thiên Lăng. “Cho ngươi”. Hắn ta quăng một túi trữ vật sang, Lạc Du cười híp mắt tiếp lấy, sau đó nhìn quanh nói: “Còn ai muốn tranh nữa không?” Nhiều người lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, nhưng sau khi nhìn thấy Phong Tuần, bọn họ vẫn lắc đầu từ bỏ. Rất rõ ràng, Phong Tuần ra tay là vì vị trưởng lão nào đó trong môn. Tiêu Vân Tông là đệ nhất đại tông thành Thiên Lăng, sức uy hiếp vẫn có đủ. Cao thủ bản địa thành Thiên Lăng ít nhiều đều sẽ nể mặt. “Tốt lắm, vậy vật này sẽ do hai người các ngươi tranh, hai người đều đã ký khế ước sinh tử. Quy tắc đều rõ, nếu không nhận thua hoặc không kịp nhận thua, chết tức là chết. Mặc dù báu vật đầy cám dỗ, nhưng phải trân trọng sinh mạng”. Lạc Du mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất một lúc, lời cuối cùng hiển nhiên là nói với hắn. Nhưng cũng không phải ông ta quan tâm gì Lâm Nhất. Ông ta chỉ nghĩ rằng người này xuất thủ siêu phàm, nếu chết ở nơi này mà không nhận được lợi ích gì thì có chút đáng tiếc. Dứt lời, ông ta nhảy vọt lên không, tiện tay điểm ra một chỉ. Nhiều bồ đoàn trên quảng trường lập tức di chuyển sang ngang, chẳng lâu sau đã dạt ra thành một bãi đất trống khá lớn. “Thành Thiên Lăng, Tiêu Vân Tông, Phong Tuần”. Phong Tuần nhìn về phía Lâm Nhất, bình thản nói. Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, khẽ giọng nói: “Đại Tần, Lăng Tiêu Kiếm Các, Lâm Nhất”. Lăng Tiêu Kiếm Các? Hoàn toàn chưa nghe qua… Trong mắt Phong Tuần lóe lên sự khinh thường, ngay sau đó hạ giọng nói: “Đừng nói người Tiêu Vân Tông ta ức hiếp ngươi, ngươi ra tay trước đi, nếu không ta e là ngươi sẽ không đỡ nổi ba chiêu”. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ riêng khí thế của người này đã mạnh hơn Kim Diễm mà hắn giao đấu bảy ngày trước không ít. Nhìn qua là biết đó là nhân tài tông môn có thể khiêu chiến vượt cảnh giới, tư chất tung hoành, căn cốt tuyệt giai. “Là Phong Tuần!” “Hóa ra là Phong Tuần của Tiêu Vân Tông, hắn ta là một trong những người tỏa sáng nhất trong số nhân tài mới nổi của Tiêu Vân Tông mấy năm gần đây”. “Nghe nói tông môn có không ít trưởng lão cảnh giới Âm Dương còn không đỡ nổi mười chiêu của hắn ta. Khí thế quật khởi sắc bén không thể chống đỡ, nghe nói chỉ mới mười chín tuổi mà thôi”. Thấy được gương mặt của người đến, có người lập tức nhận ra hắn ta ngay, rõ ràng Phong Tuần này cũng có chút danh tiếng ở thành Thiên Lăng. “Cho ngươi”. Hắn ta quăng một túi trữ vật sang, Lạc Du cười híp mắt tiếp lấy, sau đó nhìn quanh nói: “Còn ai muốn tranh nữa không?” Nhiều người lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, nhưng sau khi nhìn thấy Phong Tuần, bọn họ vẫn lắc đầu từ bỏ. Rất rõ ràng, Phong Tuần ra tay là vì vị trưởng lão nào đó trong môn. Tiêu Vân Tông là đệ nhất đại tông thành Thiên Lăng, sức uy hiếp vẫn có đủ. Cao thủ bản địa thành Thiên Lăng ít nhiều đều sẽ nể mặt. “Tốt lắm, vậy vật này sẽ do hai người các ngươi tranh, hai người đều đã ký khế ước sinh tử. Quy tắc đều rõ, nếu không nhận thua hoặc không kịp nhận thua, chết tức là chết. Mặc dù báu vật đầy cám dỗ, nhưng phải trân trọng sinh mạng”. Lạc Du mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất một lúc, lời cuối cùng hiển nhiên là nói với hắn. Nhưng cũng không phải ông ta quan tâm gì Lâm Nhất. Ông ta chỉ nghĩ rằng người này xuất thủ siêu phàm, nếu chết ở nơi này mà không nhận được lợi ích gì thì có chút đáng tiếc. Dứt lời, ông ta nhảy vọt lên không, tiện tay điểm ra một chỉ. Nhiều bồ đoàn trên quảng trường lập tức di chuyển sang ngang, chẳng lâu sau đã dạt ra thành một bãi đất trống khá lớn. “Thành Thiên Lăng, Tiêu Vân Tông, Phong Tuần”. Phong Tuần nhìn về phía Lâm Nhất, bình thản nói. Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, khẽ giọng nói: “Đại Tần, Lăng Tiêu Kiếm Các, Lâm Nhất”. Lăng Tiêu Kiếm Các? Hoàn toàn chưa nghe qua… Trong mắt Phong Tuần lóe lên sự khinh thường, ngay sau đó hạ giọng nói: “Đừng nói người Tiêu Vân Tông ta ức hiếp ngươi, ngươi ra tay trước đi, nếu không ta e là ngươi sẽ không đỡ nổi ba chiêu”. Ầm!