“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2284
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kiếm vung ra nửa tấc, ánh bạc rực rỡ vô cùng chói mắt, một luồng kiếm thế hào hùng như ác thú tràn đến như nước sông vỡ đê. Trường thương của Phong Tuần lập tức bay khỏi tay, cơ thể hắn ta bị kiếm mang sắc bén đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất. Trước ngực xuất hiện một vết thương dữ tợn, sâu tới tận xương. “Ngươi…”Phong Tuần nổi giận, nhưng vừa mới bước ra một bước đã thấy Táng Hoa rời khỏi vỏ hoàn toàn. Hắn ta hoa mắt, có gió lạnh thổi tới, phía trước chân phải đã bước ra nửa bước xuất hiện một vết kiếm lạnh lùng. “Tuy bảo vật tốt nhưng Lâm mỗ vẫn khuyên ngươi, trân trọng sinh mạng một chút thì hơn”, Lâm Nhất không tỏ cảm xúc gì, bình thản nói. Phong Tuần ngẩng đầu nhìn, Táng Hoa đã vào vỏ, đối phương vung nhát kiếm đó ra từ lúc nào, hắn ta còn không nhìn thấy rõ. Hắn ta lập tức sởn gai ốc, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra sau lưng. “Ngũ Nhuệ Lôi Tinh là của ta rồi nhỉ?” Lâm Nhất quay người đi, nhìn về phía Lạc Du trên đài cao, lạnh lùng hỏi. Lạc Du hơi thất thần, ngay sau đó bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, hạ giọng nói: “Tiểu hữu, rốt cuộc ngươi có thân phận gì?” “Đại Tần đế quốc, Kiếm Các Lâm Nhất, một nhân vật nhỏ bé ở một nơi nhỏ bé trong mắt các vị mà thôi”. Nói xong, Lâm Nhất cất bước. Thân hình hắn giống như kiếm mang sắc bén, đâm rách hư không, đáp xuống bồ đoàn thuộc về hắn. Đợi Lâm Nhất ngồi xuống, nhiều người mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lâm Nhất ngạc nhiên không thôi. Chỉ xuất nửa kiếm đã đánh bại Phong Tuần, đúng là không thể tin nổi. Đệ tử Tiêu Vân Tông được mệnh danh mười năm chỉ luyện một thương, một thương đã xuất chắc chắn làm kinh ngạc tám phương. Đối thủ tầm thường không chết cũng bị thương. Cảnh giới của Lâm Nhất còn thấp hơn Phong Tuần một cấp bậc, theo lý mà nói ít nhất cũng phải bị thương nặng, mấy tháng không thể đi lại bình thường. Đặc biệt là một thương của Phong Tuần đáng kinh ngạc đến thế nào, một thương đâm ra thế như chẻ tre, vạn vật chỉ như bức tranh, dễ dàng bị đâm nát. Nhưng Lâm Nhất lại không hề bị thương, kiếm mới ra nửa tấc, còn không được tính là nửa chiêu mà đã đánh bại Phong Tuần. Đợi đến khi kiếm đó hoàn toàn được rút ra, dọa Phong Tuần mất hết ý chí chiến đấu, run cầm cập. Đây hoàn toàn không phải khoảng cách của hai cấp bậc, mà có thể nói là cách xa một trời một vực. Trên đình đài mà Tiêu Vân Tông đang ngồi, sắc mặt mọi người tỏ rõ cực kỳ khó coi, từng ánh mắt lạnh lẽo tập trung lên người Lâm Nhất, sát ý dâng lên cuồn cuộn. Đường đường là đệ nhất đại tông của thành Thiên Lăng, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục như thế này đâu. Nhân tài tông môn không chỉ bại trên tay đối thủ trẻ tuổi hơn hắn ta, mà tu vi còn thấp hơn hắn ta, quan trọng còn bại một cách khó coi như vậy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kiếm vung ra nửa tấc, ánh bạc rực rỡ vô cùng chói mắt, một luồng kiếm thế hào hùng như ác thú tràn đến như nước sông vỡ đê. Trường thương của Phong Tuần lập tức bay khỏi tay, cơ thể hắn ta bị kiếm mang sắc bén đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất. Trước ngực xuất hiện một vết thương dữ tợn, sâu tới tận xương. “Ngươi…”Phong Tuần nổi giận, nhưng vừa mới bước ra một bước đã thấy Táng Hoa rời khỏi vỏ hoàn toàn. Hắn ta hoa mắt, có gió lạnh thổi tới, phía trước chân phải đã bước ra nửa bước xuất hiện một vết kiếm lạnh lùng. “Tuy bảo vật tốt nhưng Lâm mỗ vẫn khuyên ngươi, trân trọng sinh mạng một chút thì hơn”, Lâm Nhất không tỏ cảm xúc gì, bình thản nói. Phong Tuần ngẩng đầu nhìn, Táng Hoa đã vào vỏ, đối phương vung nhát kiếm đó ra từ lúc nào, hắn ta còn không nhìn thấy rõ. Hắn ta lập tức sởn gai ốc, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra sau lưng. “Ngũ Nhuệ Lôi Tinh là của ta rồi nhỉ?” Lâm Nhất quay người đi, nhìn về phía Lạc Du trên đài cao, lạnh lùng hỏi. Lạc Du hơi thất thần, ngay sau đó bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, hạ giọng nói: “Tiểu hữu, rốt cuộc ngươi có thân phận gì?” “Đại Tần đế quốc, Kiếm Các Lâm Nhất, một nhân vật nhỏ bé ở một nơi nhỏ bé trong mắt các vị mà thôi”. Nói xong, Lâm Nhất cất bước. Thân hình hắn giống như kiếm mang sắc bén, đâm rách hư không, đáp xuống bồ đoàn thuộc về hắn. Đợi Lâm Nhất ngồi xuống, nhiều người mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lâm Nhất ngạc nhiên không thôi. Chỉ xuất nửa kiếm đã đánh bại Phong Tuần, đúng là không thể tin nổi. Đệ tử Tiêu Vân Tông được mệnh danh mười năm chỉ luyện một thương, một thương đã xuất chắc chắn làm kinh ngạc tám phương. Đối thủ tầm thường không chết cũng bị thương. Cảnh giới của Lâm Nhất còn thấp hơn Phong Tuần một cấp bậc, theo lý mà nói ít nhất cũng phải bị thương nặng, mấy tháng không thể đi lại bình thường. Đặc biệt là một thương của Phong Tuần đáng kinh ngạc đến thế nào, một thương đâm ra thế như chẻ tre, vạn vật chỉ như bức tranh, dễ dàng bị đâm nát. Nhưng Lâm Nhất lại không hề bị thương, kiếm mới ra nửa tấc, còn không được tính là nửa chiêu mà đã đánh bại Phong Tuần. Đợi đến khi kiếm đó hoàn toàn được rút ra, dọa Phong Tuần mất hết ý chí chiến đấu, run cầm cập. Đây hoàn toàn không phải khoảng cách của hai cấp bậc, mà có thể nói là cách xa một trời một vực. Trên đình đài mà Tiêu Vân Tông đang ngồi, sắc mặt mọi người tỏ rõ cực kỳ khó coi, từng ánh mắt lạnh lẽo tập trung lên người Lâm Nhất, sát ý dâng lên cuồn cuộn. Đường đường là đệ nhất đại tông của thành Thiên Lăng, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục như thế này đâu. Nhân tài tông môn không chỉ bại trên tay đối thủ trẻ tuổi hơn hắn ta, mà tu vi còn thấp hơn hắn ta, quan trọng còn bại một cách khó coi như vậy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kiếm vung ra nửa tấc, ánh bạc rực rỡ vô cùng chói mắt, một luồng kiếm thế hào hùng như ác thú tràn đến như nước sông vỡ đê. Trường thương của Phong Tuần lập tức bay khỏi tay, cơ thể hắn ta bị kiếm mang sắc bén đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất. Trước ngực xuất hiện một vết thương dữ tợn, sâu tới tận xương. “Ngươi…”Phong Tuần nổi giận, nhưng vừa mới bước ra một bước đã thấy Táng Hoa rời khỏi vỏ hoàn toàn. Hắn ta hoa mắt, có gió lạnh thổi tới, phía trước chân phải đã bước ra nửa bước xuất hiện một vết kiếm lạnh lùng. “Tuy bảo vật tốt nhưng Lâm mỗ vẫn khuyên ngươi, trân trọng sinh mạng một chút thì hơn”, Lâm Nhất không tỏ cảm xúc gì, bình thản nói. Phong Tuần ngẩng đầu nhìn, Táng Hoa đã vào vỏ, đối phương vung nhát kiếm đó ra từ lúc nào, hắn ta còn không nhìn thấy rõ. Hắn ta lập tức sởn gai ốc, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra sau lưng. “Ngũ Nhuệ Lôi Tinh là của ta rồi nhỉ?” Lâm Nhất quay người đi, nhìn về phía Lạc Du trên đài cao, lạnh lùng hỏi. Lạc Du hơi thất thần, ngay sau đó bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, hạ giọng nói: “Tiểu hữu, rốt cuộc ngươi có thân phận gì?” “Đại Tần đế quốc, Kiếm Các Lâm Nhất, một nhân vật nhỏ bé ở một nơi nhỏ bé trong mắt các vị mà thôi”. Nói xong, Lâm Nhất cất bước. Thân hình hắn giống như kiếm mang sắc bén, đâm rách hư không, đáp xuống bồ đoàn thuộc về hắn. Đợi Lâm Nhất ngồi xuống, nhiều người mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lâm Nhất ngạc nhiên không thôi. Chỉ xuất nửa kiếm đã đánh bại Phong Tuần, đúng là không thể tin nổi. Đệ tử Tiêu Vân Tông được mệnh danh mười năm chỉ luyện một thương, một thương đã xuất chắc chắn làm kinh ngạc tám phương. Đối thủ tầm thường không chết cũng bị thương. Cảnh giới của Lâm Nhất còn thấp hơn Phong Tuần một cấp bậc, theo lý mà nói ít nhất cũng phải bị thương nặng, mấy tháng không thể đi lại bình thường. Đặc biệt là một thương của Phong Tuần đáng kinh ngạc đến thế nào, một thương đâm ra thế như chẻ tre, vạn vật chỉ như bức tranh, dễ dàng bị đâm nát. Nhưng Lâm Nhất lại không hề bị thương, kiếm mới ra nửa tấc, còn không được tính là nửa chiêu mà đã đánh bại Phong Tuần. Đợi đến khi kiếm đó hoàn toàn được rút ra, dọa Phong Tuần mất hết ý chí chiến đấu, run cầm cập. Đây hoàn toàn không phải khoảng cách của hai cấp bậc, mà có thể nói là cách xa một trời một vực. Trên đình đài mà Tiêu Vân Tông đang ngồi, sắc mặt mọi người tỏ rõ cực kỳ khó coi, từng ánh mắt lạnh lẽo tập trung lên người Lâm Nhất, sát ý dâng lên cuồn cuộn. Đường đường là đệ nhất đại tông của thành Thiên Lăng, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục như thế này đâu. Nhân tài tông môn không chỉ bại trên tay đối thủ trẻ tuổi hơn hắn ta, mà tu vi còn thấp hơn hắn ta, quan trọng còn bại một cách khó coi như vậy.