“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2295
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Nhất sải một bước dài về phía trước, lại tiến thêm một bước nữa. Thương Long Tam Biến! Uỳnh ầm ầm! Bước chân này, bên trong cơ thể Lâm Nhất bùng lên một tiếng gầm rung trời của Thương Long, ở nơi ngực trái quang mang của Thương Long Ấn bung nở. Ba mươi luồng Lôi văn vô cùng dữ tợn đang điên cuồng lan ra khắp cơ thể hắn, từng luồng sức mạnh của Thương Long cổ xưa như đang phát ra âm thanh phẫn nộ gào thét trên người hắn. Bỗng chốc, gió giật sấm rền, đất trời biến sắc. Phụt! Cái chân muốn bước ra của Dương Bằng Phi thình lình bị đánh bật trở về, khoé miệng nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét. Hai bước, chỉ có hai bước, chưa từng xuất chiêu thế mà Dương Bằng Phi đã bị trọng thương. Cảnh tượng này khiến mặt tất cả mọi người đều biến sắc, đáy mắt đầy vẻ khó tin. “Cái… sao lại thế được?” Hướng Thiên Hà bên cạnh Khinh Nhược U không khỏi hô lên thất thanh. Vẻ khinh thường và châm chọc trên gương mặt của nhân tài thế gia đã hoá thành vẻ kinh hoàng, miệng khẽ há ra nhưng lại không thể nói được câu gì. Trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, chẳng lẽ Dương Bằng Phi sắp thua rồi? Thua bởi tên kiếm nô này? Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt của các nhân tài thế gia có mặt tại đó đều đã trở nên rất khó coi. Dương Bằng Phi gương mặt tái mét, vẻ đắc ý và châm chọc trước đó đã biến mất tăm, trong lòng rốt cuộc cảm thấy thực sự hoảng hốt. Không được, ta không thể thua, ta tuyệt đối không thể thua… Uỳnh! Nhưng đúng vào lúc hắn ta định hành động thì một tay Lâm Nhất kết ấn, lại bước thêm một bước về phía trước. Giây phút khi bàn chân vừa chạm đất, ấn ký cổ xưa trong tay cũng đồng thời được ngưng tụ. Phật môn Thất Sát Ấn! Giống như Hoa sen không có nước, tựa như nhật nguyệt không ở trên trời. Sát ý trên người Lâm Nhất thoáng chốc chồng chất lên gấp bảy lần, sát ý khủng khiếp phát tán ra như những vòng sóng nước khiến xung quanh cơ thể hắn bỗng trở nên mông lung mờ ảo. Sát ý ngập trời giống như nước vô hình, khiến cả một vùng không gian ở đây nặng nề như vực sâu vạn trượng. Dương Bằng Phi bị chìm sâu trong đó, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã không thể cử động được nữa.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Nhất sải một bước dài về phía trước, lại tiến thêm một bước nữa. Thương Long Tam Biến! Uỳnh ầm ầm! Bước chân này, bên trong cơ thể Lâm Nhất bùng lên một tiếng gầm rung trời của Thương Long, ở nơi ngực trái quang mang của Thương Long Ấn bung nở. Ba mươi luồng Lôi văn vô cùng dữ tợn đang điên cuồng lan ra khắp cơ thể hắn, từng luồng sức mạnh của Thương Long cổ xưa như đang phát ra âm thanh phẫn nộ gào thét trên người hắn. Bỗng chốc, gió giật sấm rền, đất trời biến sắc. Phụt! Cái chân muốn bước ra của Dương Bằng Phi thình lình bị đánh bật trở về, khoé miệng nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét. Hai bước, chỉ có hai bước, chưa từng xuất chiêu thế mà Dương Bằng Phi đã bị trọng thương. Cảnh tượng này khiến mặt tất cả mọi người đều biến sắc, đáy mắt đầy vẻ khó tin. “Cái… sao lại thế được?” Hướng Thiên Hà bên cạnh Khinh Nhược U không khỏi hô lên thất thanh. Vẻ khinh thường và châm chọc trên gương mặt của nhân tài thế gia đã hoá thành vẻ kinh hoàng, miệng khẽ há ra nhưng lại không thể nói được câu gì. Trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, chẳng lẽ Dương Bằng Phi sắp thua rồi? Thua bởi tên kiếm nô này? Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt của các nhân tài thế gia có mặt tại đó đều đã trở nên rất khó coi. Dương Bằng Phi gương mặt tái mét, vẻ đắc ý và châm chọc trước đó đã biến mất tăm, trong lòng rốt cuộc cảm thấy thực sự hoảng hốt. Không được, ta không thể thua, ta tuyệt đối không thể thua… Uỳnh! Nhưng đúng vào lúc hắn ta định hành động thì một tay Lâm Nhất kết ấn, lại bước thêm một bước về phía trước. Giây phút khi bàn chân vừa chạm đất, ấn ký cổ xưa trong tay cũng đồng thời được ngưng tụ. Phật môn Thất Sát Ấn! Giống như Hoa sen không có nước, tựa như nhật nguyệt không ở trên trời. Sát ý trên người Lâm Nhất thoáng chốc chồng chất lên gấp bảy lần, sát ý khủng khiếp phát tán ra như những vòng sóng nước khiến xung quanh cơ thể hắn bỗng trở nên mông lung mờ ảo. Sát ý ngập trời giống như nước vô hình, khiến cả một vùng không gian ở đây nặng nề như vực sâu vạn trượng. Dương Bằng Phi bị chìm sâu trong đó, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã không thể cử động được nữa.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Nhất sải một bước dài về phía trước, lại tiến thêm một bước nữa. Thương Long Tam Biến! Uỳnh ầm ầm! Bước chân này, bên trong cơ thể Lâm Nhất bùng lên một tiếng gầm rung trời của Thương Long, ở nơi ngực trái quang mang của Thương Long Ấn bung nở. Ba mươi luồng Lôi văn vô cùng dữ tợn đang điên cuồng lan ra khắp cơ thể hắn, từng luồng sức mạnh của Thương Long cổ xưa như đang phát ra âm thanh phẫn nộ gào thét trên người hắn. Bỗng chốc, gió giật sấm rền, đất trời biến sắc. Phụt! Cái chân muốn bước ra của Dương Bằng Phi thình lình bị đánh bật trở về, khoé miệng nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét. Hai bước, chỉ có hai bước, chưa từng xuất chiêu thế mà Dương Bằng Phi đã bị trọng thương. Cảnh tượng này khiến mặt tất cả mọi người đều biến sắc, đáy mắt đầy vẻ khó tin. “Cái… sao lại thế được?” Hướng Thiên Hà bên cạnh Khinh Nhược U không khỏi hô lên thất thanh. Vẻ khinh thường và châm chọc trên gương mặt của nhân tài thế gia đã hoá thành vẻ kinh hoàng, miệng khẽ há ra nhưng lại không thể nói được câu gì. Trong lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, chẳng lẽ Dương Bằng Phi sắp thua rồi? Thua bởi tên kiếm nô này? Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt của các nhân tài thế gia có mặt tại đó đều đã trở nên rất khó coi. Dương Bằng Phi gương mặt tái mét, vẻ đắc ý và châm chọc trước đó đã biến mất tăm, trong lòng rốt cuộc cảm thấy thực sự hoảng hốt. Không được, ta không thể thua, ta tuyệt đối không thể thua… Uỳnh! Nhưng đúng vào lúc hắn ta định hành động thì một tay Lâm Nhất kết ấn, lại bước thêm một bước về phía trước. Giây phút khi bàn chân vừa chạm đất, ấn ký cổ xưa trong tay cũng đồng thời được ngưng tụ. Phật môn Thất Sát Ấn! Giống như Hoa sen không có nước, tựa như nhật nguyệt không ở trên trời. Sát ý trên người Lâm Nhất thoáng chốc chồng chất lên gấp bảy lần, sát ý khủng khiếp phát tán ra như những vòng sóng nước khiến xung quanh cơ thể hắn bỗng trở nên mông lung mờ ảo. Sát ý ngập trời giống như nước vô hình, khiến cả một vùng không gian ở đây nặng nề như vực sâu vạn trượng. Dương Bằng Phi bị chìm sâu trong đó, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã không thể cử động được nữa.