“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2296

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một bước, sát ý ngập trời, ngạo nghễ liếc nhìn tám phương!  Bước ra ba bước, thiếu niên vạt áo sam xanh đón gió phần phật, ống tay áo như mây, mái tóc dài tung bay. Tựa như sát thần có một không hai mới bước ra từ địa ngục, có một loại phong thái vô địch khó có thể diễn tả được bằng ngôn từ, dáng người như kiếm, khí phách hiên ngang.  Bị luồng sát ý, kiếm ý và sức mạnh Thương Long tập kích, Dương Bằng Phi đau đớn không thể tả, khắp người từ trên xuống dưới như thể có hàng nghìn con rắn độc, sâu bọ, kiến chuột đang gặm nhấm.  “Chỉ là một kẻ vô dụng không có bản lĩnh, ta có cần phải rút kiếm ra với ngươi hay không chẳng lẽ ngươi không tự biết hay sao? Hôm nay ta cứ không biết trời cao đất dày mà ức hiếp ngươi thì đã làm sao? Quỳ xuống!”  Trên dung nhan lạnh lùng của Lâm Nhất thoáng vẻ tàn nhẫn, khi lời vừa dứt, bàn tay phải kết ấn vỗ mạnh một cái.   Rầm!  Một chưởng này vỗ thẳng lên đỉnh đầu của Dương Bằng Phi, đối phương lập tức ói máu tươi, bịch một tiếng quỳ gối xuống đất.  Rắc!  Mặt đất có vết nứt dần dần lan ra, hai đầu gối quỳ trên đất của Dương Bằng Phi cũng rỉ máu.  Bộp.  Cảnh tượng này khiến mọi thứ xung quanh chìm vào yên lặng, cả hội trường đấu giá đã hoàn toàn không còn bất cứ âm thanh nào.  Ai cũng không ngờ được kết cục này lại xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, trong đầu bọn họ hoàn toàn trống rỗng, gần như không thể lý giải nổi đây là chuyện gì.  Ta cứ không biết trời cao đất dày mà ức hiếc ngươi thì đã làm sao!  Cả hội trường tĩnh lặng duy chỉ có âm thanh ngông cuồng bá đạo của thiếu niên vang vọng mãi bên tai tất cả mọi người.  Vẻ dữ tợn hiếm thấy trên gương mặt Lâm Nhất càng khiến tất cả mọi người phải kinh sợ. Rõ ràng, những người này đều không ngờ được, thiếu niên dung mạo thanh tú nhường này lại cũng có một mặt ngạo mạn ngông cuồng hung hãn thế kia.  Gió nhẹ phất qua thổi bay mái tóc dài của thiếu niên khiến tất cả mọi người đều không thể không dùng ánh mắt khác để nhìn người thiếu niên này.  Trên gương mặt các nhân tài của thế gia thành Thiên Lăng lúc này đã cực kỳ khó coi. Cái quỳ này của Dương Bằng Phi giống như một bạt tai vô tình và đầy bất ngờ tát lên mặt bọn họ.  Trước đó, những nhân tài này còn ngạo mạn nói muốn dạy dỗ Lâm Nhất một phen.  Thay mặt điện hạ U Nhược xuất chiến, khiến Lâm Nhất hiểu được cái gì gọi là trời cao đất dày, dạy dỗ hắn cách làm người. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một bước, sát ý ngập trời, ngạo nghễ liếc nhìn tám phương!  Bước ra ba bước, thiếu niên vạt áo sam xanh đón gió phần phật, ống tay áo như mây, mái tóc dài tung bay. Tựa như sát thần có một không hai mới bước ra từ địa ngục, có một loại phong thái vô địch khó có thể diễn tả được bằng ngôn từ, dáng người như kiếm, khí phách hiên ngang.  Bị luồng sát ý, kiếm ý và sức mạnh Thương Long tập kích, Dương Bằng Phi đau đớn không thể tả, khắp người từ trên xuống dưới như thể có hàng nghìn con rắn độc, sâu bọ, kiến chuột đang gặm nhấm.  “Chỉ là một kẻ vô dụng không có bản lĩnh, ta có cần phải rút kiếm ra với ngươi hay không chẳng lẽ ngươi không tự biết hay sao? Hôm nay ta cứ không biết trời cao đất dày mà ức hiếp ngươi thì đã làm sao? Quỳ xuống!”  Trên dung nhan lạnh lùng của Lâm Nhất thoáng vẻ tàn nhẫn, khi lời vừa dứt, bàn tay phải kết ấn vỗ mạnh một cái.   Rầm!  Một chưởng này vỗ thẳng lên đỉnh đầu của Dương Bằng Phi, đối phương lập tức ói máu tươi, bịch một tiếng quỳ gối xuống đất.  Rắc!  Mặt đất có vết nứt dần dần lan ra, hai đầu gối quỳ trên đất của Dương Bằng Phi cũng rỉ máu.  Bộp.  Cảnh tượng này khiến mọi thứ xung quanh chìm vào yên lặng, cả hội trường đấu giá đã hoàn toàn không còn bất cứ âm thanh nào.  Ai cũng không ngờ được kết cục này lại xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, trong đầu bọn họ hoàn toàn trống rỗng, gần như không thể lý giải nổi đây là chuyện gì.  Ta cứ không biết trời cao đất dày mà ức hiếc ngươi thì đã làm sao!  Cả hội trường tĩnh lặng duy chỉ có âm thanh ngông cuồng bá đạo của thiếu niên vang vọng mãi bên tai tất cả mọi người.  Vẻ dữ tợn hiếm thấy trên gương mặt Lâm Nhất càng khiến tất cả mọi người phải kinh sợ. Rõ ràng, những người này đều không ngờ được, thiếu niên dung mạo thanh tú nhường này lại cũng có một mặt ngạo mạn ngông cuồng hung hãn thế kia.  Gió nhẹ phất qua thổi bay mái tóc dài của thiếu niên khiến tất cả mọi người đều không thể không dùng ánh mắt khác để nhìn người thiếu niên này.  Trên gương mặt các nhân tài của thế gia thành Thiên Lăng lúc này đã cực kỳ khó coi. Cái quỳ này của Dương Bằng Phi giống như một bạt tai vô tình và đầy bất ngờ tát lên mặt bọn họ.  Trước đó, những nhân tài này còn ngạo mạn nói muốn dạy dỗ Lâm Nhất một phen.  Thay mặt điện hạ U Nhược xuất chiến, khiến Lâm Nhất hiểu được cái gì gọi là trời cao đất dày, dạy dỗ hắn cách làm người. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một bước, sát ý ngập trời, ngạo nghễ liếc nhìn tám phương!  Bước ra ba bước, thiếu niên vạt áo sam xanh đón gió phần phật, ống tay áo như mây, mái tóc dài tung bay. Tựa như sát thần có một không hai mới bước ra từ địa ngục, có một loại phong thái vô địch khó có thể diễn tả được bằng ngôn từ, dáng người như kiếm, khí phách hiên ngang.  Bị luồng sát ý, kiếm ý và sức mạnh Thương Long tập kích, Dương Bằng Phi đau đớn không thể tả, khắp người từ trên xuống dưới như thể có hàng nghìn con rắn độc, sâu bọ, kiến chuột đang gặm nhấm.  “Chỉ là một kẻ vô dụng không có bản lĩnh, ta có cần phải rút kiếm ra với ngươi hay không chẳng lẽ ngươi không tự biết hay sao? Hôm nay ta cứ không biết trời cao đất dày mà ức hiếp ngươi thì đã làm sao? Quỳ xuống!”  Trên dung nhan lạnh lùng của Lâm Nhất thoáng vẻ tàn nhẫn, khi lời vừa dứt, bàn tay phải kết ấn vỗ mạnh một cái.   Rầm!  Một chưởng này vỗ thẳng lên đỉnh đầu của Dương Bằng Phi, đối phương lập tức ói máu tươi, bịch một tiếng quỳ gối xuống đất.  Rắc!  Mặt đất có vết nứt dần dần lan ra, hai đầu gối quỳ trên đất của Dương Bằng Phi cũng rỉ máu.  Bộp.  Cảnh tượng này khiến mọi thứ xung quanh chìm vào yên lặng, cả hội trường đấu giá đã hoàn toàn không còn bất cứ âm thanh nào.  Ai cũng không ngờ được kết cục này lại xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, trong đầu bọn họ hoàn toàn trống rỗng, gần như không thể lý giải nổi đây là chuyện gì.  Ta cứ không biết trời cao đất dày mà ức hiếc ngươi thì đã làm sao!  Cả hội trường tĩnh lặng duy chỉ có âm thanh ngông cuồng bá đạo của thiếu niên vang vọng mãi bên tai tất cả mọi người.  Vẻ dữ tợn hiếm thấy trên gương mặt Lâm Nhất càng khiến tất cả mọi người phải kinh sợ. Rõ ràng, những người này đều không ngờ được, thiếu niên dung mạo thanh tú nhường này lại cũng có một mặt ngạo mạn ngông cuồng hung hãn thế kia.  Gió nhẹ phất qua thổi bay mái tóc dài của thiếu niên khiến tất cả mọi người đều không thể không dùng ánh mắt khác để nhìn người thiếu niên này.  Trên gương mặt các nhân tài của thế gia thành Thiên Lăng lúc này đã cực kỳ khó coi. Cái quỳ này của Dương Bằng Phi giống như một bạt tai vô tình và đầy bất ngờ tát lên mặt bọn họ.  Trước đó, những nhân tài này còn ngạo mạn nói muốn dạy dỗ Lâm Nhất một phen.  Thay mặt điện hạ U Nhược xuất chiến, khiến Lâm Nhất hiểu được cái gì gọi là trời cao đất dày, dạy dỗ hắn cách làm người. 

Chương 2296