“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2320
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không sai, trong hai con yêu thú Long Huyết Thiên Phách, Lâm Nhất lựa chọn Tử Điện Ma Long Điểu. Đương nhiên thứ ở trong bức thư là các tin tức về núi Viêm Long và con yêu thú này.Bên ngoài thành Thiên Lăng, Lâm Nhất mặc một bộ đồ xanh, cưỡi trên lưng ngựa Huyết Long. Hắn quay đầu nhìn lại tường thành cao ngất kia, thầm nhủ, cái người tên Lạc Du này quả là thần thông quảng đại, có thể giúp hắn thần không biết quỷ không hay rời khỏi thành ngay dưới mí mắt của mấy đại thế gia và Tiêu Vân Tông. E là cho đến bây giờ, đám người kia vẫn còn đang canh giữ bên ngoài Lạc Thủy Cư. Ta không có thời gian chơi với các ngươi! Lâm Nhất xoay người lại, nhìn thẳng về phía trước và vỗ nhẹ lên cổ ngựa Huyết Long. Ầm! Mặt đất lập tức bùng lên một luồng sáng đỏ như máu, ngựa Huyết Long hệt như một tia chớp, mang theo Lâm Nhất lao đi như bay. Dù là cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành thì khi nhìn thấy tốc độ của nó cũng chỉ biết tặc lưỡi than thầm. Mục tiêu chính là núi Viêm Long! Thành Thiên Lăng cũng không phải là một tòa thành đơn độc, ngoại trừ chủ thành thì phạm vi thế lực của nó vô cùng rộng. Núi Viêm Long nằm ở phía đông bắc thành Thiên Lăng, cách chủ thành độ khoảng nửa tháng lộ trình. Nơi này có thể xem như vùng rìa của thành Thiên Lăng, xung quanh khá là vắng vẻ. Cái tên núi Viêm Long có liên quan đến một truyền thuyết, nghe đồn mấy ngàn năm trước, nơi đây từng có một trận đại chiến, đó là cuộc chiến giữa một cao thủ và một con Viêm Long chân chính. Sau trận chiến, máu Viêm Long bắn tung tóe khắp vạn dặm, khiến cho cả một vùng đất rộng lớn thấm đẫm máu rồng. Vì lẽ đó, rất nhiều yêu thú có được huyết mạch của Viêm Long. Tuy nhiên, chưa đến một ngàn năm, hầu hết yêu thú mang huyết mạch của rồng đều bị con người săn giết. Một số lượng nhỏ còn sống sót thì sau ngàn năm tôi luyện, chúng đã mạnh đến mức không hợp thói thường, khiến người khiếp vía. Trong số đó, Tử Điện Ma Long Điểu hoàn toàn xứng đáng là bá chủ, có thể nói là hô mưa gọi gió, không ai dám trêu chọc. Còn về kết quả của trận đại chiến kia thì đến cuối cùng, cao thủ đã mất mạng, Viêm Long thì không biết sống chết. Có người nói nó đã chết, cũng có người nói nó chỉ bị trọng thương và đã trốn thoát. Dù sao thì khắp vùng này, không ai nhìn thấy Viêm Long và cũng không phát hiện được hài cốt của nó. Tuy nhiên, truyền thuyết về núi Viêm Long lại được truyền bá rộng rãi. Có lẽ bởi có máu Viêm Long tẩm bổ nên yêu thú ở vùng đất này đều rất hung tàn. Không nói đến vị bá chủ Tử Điện Ma Long Điểu kia, chỉ riêng đám yêu thú cảnh giới Thiên Phách thì đã có vài con độc bá một phương rồi. Mảnh đất có thể sinh ra nhiều yêu thú mạnh mẽ như vậy ắt có chỗ bất phàm, hiển nhiên, tỷ lệ thiên tài địa bảo xuất thế cũng khá lớn. Chính vì thế, có rất nhiều võ giả mạo hiểm lên núi, mục đích hoặc là săn giết yêu thú, hoặc là tìm kiếm thiên tài địa bảo. Dù là gì thì chắc chắn cũng sẽ có thu hoạch. Ngoài ra, xung quanh núi Viêm Long có rất nhiều thế lực lớn nhỏ chiếm cứ. Trong đó, Thiết Huyết Kiếm Môn là hùng mạnh nhất. Tuy rằng Thiết Huyết Kiếm Môn không so sánh được với thế lực cấp chuẩn bá chủ như Tiêu Vân Tông, nhưng ở núi Viêm Long thì môn phái này thật sự là bá chủ một phương. Với tốc độ của ngựa Huyết Long, Lâm Nhất di chuyển liên tục suốt ngày đêm, cuối cùng, lộ trình nửa tháng rút ngắn còn ba ngày.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không sai, trong hai con yêu thú Long Huyết Thiên Phách, Lâm Nhất lựa chọn Tử Điện Ma Long Điểu. Đương nhiên thứ ở trong bức thư là các tin tức về núi Viêm Long và con yêu thú này.Bên ngoài thành Thiên Lăng, Lâm Nhất mặc một bộ đồ xanh, cưỡi trên lưng ngựa Huyết Long. Hắn quay đầu nhìn lại tường thành cao ngất kia, thầm nhủ, cái người tên Lạc Du này quả là thần thông quảng đại, có thể giúp hắn thần không biết quỷ không hay rời khỏi thành ngay dưới mí mắt của mấy đại thế gia và Tiêu Vân Tông. E là cho đến bây giờ, đám người kia vẫn còn đang canh giữ bên ngoài Lạc Thủy Cư. Ta không có thời gian chơi với các ngươi! Lâm Nhất xoay người lại, nhìn thẳng về phía trước và vỗ nhẹ lên cổ ngựa Huyết Long. Ầm! Mặt đất lập tức bùng lên một luồng sáng đỏ như máu, ngựa Huyết Long hệt như một tia chớp, mang theo Lâm Nhất lao đi như bay. Dù là cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành thì khi nhìn thấy tốc độ của nó cũng chỉ biết tặc lưỡi than thầm. Mục tiêu chính là núi Viêm Long! Thành Thiên Lăng cũng không phải là một tòa thành đơn độc, ngoại trừ chủ thành thì phạm vi thế lực của nó vô cùng rộng. Núi Viêm Long nằm ở phía đông bắc thành Thiên Lăng, cách chủ thành độ khoảng nửa tháng lộ trình. Nơi này có thể xem như vùng rìa của thành Thiên Lăng, xung quanh khá là vắng vẻ. Cái tên núi Viêm Long có liên quan đến một truyền thuyết, nghe đồn mấy ngàn năm trước, nơi đây từng có một trận đại chiến, đó là cuộc chiến giữa một cao thủ và một con Viêm Long chân chính. Sau trận chiến, máu Viêm Long bắn tung tóe khắp vạn dặm, khiến cho cả một vùng đất rộng lớn thấm đẫm máu rồng. Vì lẽ đó, rất nhiều yêu thú có được huyết mạch của Viêm Long. Tuy nhiên, chưa đến một ngàn năm, hầu hết yêu thú mang huyết mạch của rồng đều bị con người săn giết. Một số lượng nhỏ còn sống sót thì sau ngàn năm tôi luyện, chúng đã mạnh đến mức không hợp thói thường, khiến người khiếp vía. Trong số đó, Tử Điện Ma Long Điểu hoàn toàn xứng đáng là bá chủ, có thể nói là hô mưa gọi gió, không ai dám trêu chọc. Còn về kết quả của trận đại chiến kia thì đến cuối cùng, cao thủ đã mất mạng, Viêm Long thì không biết sống chết. Có người nói nó đã chết, cũng có người nói nó chỉ bị trọng thương và đã trốn thoát. Dù sao thì khắp vùng này, không ai nhìn thấy Viêm Long và cũng không phát hiện được hài cốt của nó. Tuy nhiên, truyền thuyết về núi Viêm Long lại được truyền bá rộng rãi. Có lẽ bởi có máu Viêm Long tẩm bổ nên yêu thú ở vùng đất này đều rất hung tàn. Không nói đến vị bá chủ Tử Điện Ma Long Điểu kia, chỉ riêng đám yêu thú cảnh giới Thiên Phách thì đã có vài con độc bá một phương rồi. Mảnh đất có thể sinh ra nhiều yêu thú mạnh mẽ như vậy ắt có chỗ bất phàm, hiển nhiên, tỷ lệ thiên tài địa bảo xuất thế cũng khá lớn. Chính vì thế, có rất nhiều võ giả mạo hiểm lên núi, mục đích hoặc là săn giết yêu thú, hoặc là tìm kiếm thiên tài địa bảo. Dù là gì thì chắc chắn cũng sẽ có thu hoạch. Ngoài ra, xung quanh núi Viêm Long có rất nhiều thế lực lớn nhỏ chiếm cứ. Trong đó, Thiết Huyết Kiếm Môn là hùng mạnh nhất. Tuy rằng Thiết Huyết Kiếm Môn không so sánh được với thế lực cấp chuẩn bá chủ như Tiêu Vân Tông, nhưng ở núi Viêm Long thì môn phái này thật sự là bá chủ một phương. Với tốc độ của ngựa Huyết Long, Lâm Nhất di chuyển liên tục suốt ngày đêm, cuối cùng, lộ trình nửa tháng rút ngắn còn ba ngày.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không sai, trong hai con yêu thú Long Huyết Thiên Phách, Lâm Nhất lựa chọn Tử Điện Ma Long Điểu. Đương nhiên thứ ở trong bức thư là các tin tức về núi Viêm Long và con yêu thú này.Bên ngoài thành Thiên Lăng, Lâm Nhất mặc một bộ đồ xanh, cưỡi trên lưng ngựa Huyết Long. Hắn quay đầu nhìn lại tường thành cao ngất kia, thầm nhủ, cái người tên Lạc Du này quả là thần thông quảng đại, có thể giúp hắn thần không biết quỷ không hay rời khỏi thành ngay dưới mí mắt của mấy đại thế gia và Tiêu Vân Tông. E là cho đến bây giờ, đám người kia vẫn còn đang canh giữ bên ngoài Lạc Thủy Cư. Ta không có thời gian chơi với các ngươi! Lâm Nhất xoay người lại, nhìn thẳng về phía trước và vỗ nhẹ lên cổ ngựa Huyết Long. Ầm! Mặt đất lập tức bùng lên một luồng sáng đỏ như máu, ngựa Huyết Long hệt như một tia chớp, mang theo Lâm Nhất lao đi như bay. Dù là cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành thì khi nhìn thấy tốc độ của nó cũng chỉ biết tặc lưỡi than thầm. Mục tiêu chính là núi Viêm Long! Thành Thiên Lăng cũng không phải là một tòa thành đơn độc, ngoại trừ chủ thành thì phạm vi thế lực của nó vô cùng rộng. Núi Viêm Long nằm ở phía đông bắc thành Thiên Lăng, cách chủ thành độ khoảng nửa tháng lộ trình. Nơi này có thể xem như vùng rìa của thành Thiên Lăng, xung quanh khá là vắng vẻ. Cái tên núi Viêm Long có liên quan đến một truyền thuyết, nghe đồn mấy ngàn năm trước, nơi đây từng có một trận đại chiến, đó là cuộc chiến giữa một cao thủ và một con Viêm Long chân chính. Sau trận chiến, máu Viêm Long bắn tung tóe khắp vạn dặm, khiến cho cả một vùng đất rộng lớn thấm đẫm máu rồng. Vì lẽ đó, rất nhiều yêu thú có được huyết mạch của Viêm Long. Tuy nhiên, chưa đến một ngàn năm, hầu hết yêu thú mang huyết mạch của rồng đều bị con người săn giết. Một số lượng nhỏ còn sống sót thì sau ngàn năm tôi luyện, chúng đã mạnh đến mức không hợp thói thường, khiến người khiếp vía. Trong số đó, Tử Điện Ma Long Điểu hoàn toàn xứng đáng là bá chủ, có thể nói là hô mưa gọi gió, không ai dám trêu chọc. Còn về kết quả của trận đại chiến kia thì đến cuối cùng, cao thủ đã mất mạng, Viêm Long thì không biết sống chết. Có người nói nó đã chết, cũng có người nói nó chỉ bị trọng thương và đã trốn thoát. Dù sao thì khắp vùng này, không ai nhìn thấy Viêm Long và cũng không phát hiện được hài cốt của nó. Tuy nhiên, truyền thuyết về núi Viêm Long lại được truyền bá rộng rãi. Có lẽ bởi có máu Viêm Long tẩm bổ nên yêu thú ở vùng đất này đều rất hung tàn. Không nói đến vị bá chủ Tử Điện Ma Long Điểu kia, chỉ riêng đám yêu thú cảnh giới Thiên Phách thì đã có vài con độc bá một phương rồi. Mảnh đất có thể sinh ra nhiều yêu thú mạnh mẽ như vậy ắt có chỗ bất phàm, hiển nhiên, tỷ lệ thiên tài địa bảo xuất thế cũng khá lớn. Chính vì thế, có rất nhiều võ giả mạo hiểm lên núi, mục đích hoặc là săn giết yêu thú, hoặc là tìm kiếm thiên tài địa bảo. Dù là gì thì chắc chắn cũng sẽ có thu hoạch. Ngoài ra, xung quanh núi Viêm Long có rất nhiều thế lực lớn nhỏ chiếm cứ. Trong đó, Thiết Huyết Kiếm Môn là hùng mạnh nhất. Tuy rằng Thiết Huyết Kiếm Môn không so sánh được với thế lực cấp chuẩn bá chủ như Tiêu Vân Tông, nhưng ở núi Viêm Long thì môn phái này thật sự là bá chủ một phương. Với tốc độ của ngựa Huyết Long, Lâm Nhất di chuyển liên tục suốt ngày đêm, cuối cùng, lộ trình nửa tháng rút ngắn còn ba ngày.