“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2321
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất đứng trên một đỉnh núi cao, cuồng phong xộc thẳng vào tai, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến tầng mây. Hắn dõi mắt nhìn dãy núi cổ xưa trải dài liên miên bất tận, sâu trong mắt lóe lên tia rung động. Còn chưa chính thức bước vào núi Viêm Long mà Lâm Nhất đã cảm nhận được bên trong núi non trùng điệp có rất nhiều luồng khí tức hùng mạnh. Thình thịch! Tim Lâm Nhất đập loạn, ấn Thương Long trước ngực có hơi đau rát. Trong vô số luồng khí tức tại đây, hắn nhạy cảm phát hiện được một luồng khí tức cực mạnh. Có lẽ đó chính là khí tức của Tử Điện Ma Long Điểu. Sau khi luyện hóa máu Thương Long và tu luyện Thương Long Cửu Biến lên tầng bốn, hắn đã vô thức dung hợp long huyết. Đối mặt với một bá chủ cảnh giới Thiên Phách cũng mang theo long huyết, có lẽ người ngoài sẽ không phát giác, nhưng hắn thì lại vô thức cảm thấy có một chút sợ hãi. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo đến từ Thương Long thượng cổ đã giúp hắn đứng thẳng sống lưng trên đỉnh núi mà không chút nao núng. Vẫn là quá yếu… suy cho cùng thì Tử Điện Ma Long Điểu cũng chỉ dung hợp một chút máu rồng tạp nham mà thôi. Còn máu Thương Long mà hắn luyện hóa chính là máu rồng tinh khiết hàng thật giá thật, là bá chủ một phương thời thượng cổ, có khả năng khống chế lực lượng phong lôi, bễ nghễ tám phương, tung hoành chín tầng trời. Có lẽ, ở nơi xa, trong cảm nhận của Tử Điện Ma Long Điểu thì hắn chẳng khác nào loài bò sát cả. Tu vi còn quá yếu, thế nên dù lai lịch của Thương Long có lớn cỡ nào thì hiện tại, trong mắt hắn, Tử Điện Ma Long Điểu vẫn là một con hung thú tuyệt thế. Uy áp thô bạo phát ra từ trên người nó có thể khiến vùng đất này rung chuyển. “Đi xuống!” Lâm Nhất xoay người nhảy lên lưng ngựa Huyết Long, cả hai cùng lao thẳng xuống, chẳng mấy chốc đã đáp xuống bên ngoài núi Viêm Long. Phóng mắt nhìn sâu vào rừng có thể phát hiện có không ít võ giả đến đây rèn luyện, hoặc là một mình hành động, hoặc là kết nhóm cùng đi. Khí tức trên người bọn họ đều rất cô đọng, hiếm có kẻ yếu, ngẫm lại cũng đúng, dám chạy đến núi Viêm Long để săn giết yêu thú thì ít nhiều cũng phải có chút bản lĩnh phòng thân mới được. XÍU...UU!! Ngay khi Lâm Nhất vừa rơi xuống thì có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Nhìn thấy hắn cưỡi trên lưng ngựa Huyết Long, hai mắt đám người kia tỏa sáng, tuy nhiên, cũng không có bao nhiêu người động lòng tham. Phần lớn những võ giả bước chân ra giang hồ rèn luyện đều có chút mắt nhìn. Với tu vi bực này mà dám xông pha một mình thì hoặc là nhân tài kiệt xuất cấp bậc yêu nghiệt, hoặc là con cháu thế gia có lai lịch bất phàm. Bất kể là cái nào thì cũng không dễ chọc vào, làm không khéo, có khi dính cả hai. Thoáng chốc, những ánh mắt đang hướng về phía Lâm Nhất nhanh chóng dời đi, chỉ âm thầm lưu tâm một chút. Một người một ngựa không có ý định tổ đội với ai, cứ thế tiến thẳng vào rừng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất đứng trên một đỉnh núi cao, cuồng phong xộc thẳng vào tai, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến tầng mây. Hắn dõi mắt nhìn dãy núi cổ xưa trải dài liên miên bất tận, sâu trong mắt lóe lên tia rung động. Còn chưa chính thức bước vào núi Viêm Long mà Lâm Nhất đã cảm nhận được bên trong núi non trùng điệp có rất nhiều luồng khí tức hùng mạnh. Thình thịch! Tim Lâm Nhất đập loạn, ấn Thương Long trước ngực có hơi đau rát. Trong vô số luồng khí tức tại đây, hắn nhạy cảm phát hiện được một luồng khí tức cực mạnh. Có lẽ đó chính là khí tức của Tử Điện Ma Long Điểu. Sau khi luyện hóa máu Thương Long và tu luyện Thương Long Cửu Biến lên tầng bốn, hắn đã vô thức dung hợp long huyết. Đối mặt với một bá chủ cảnh giới Thiên Phách cũng mang theo long huyết, có lẽ người ngoài sẽ không phát giác, nhưng hắn thì lại vô thức cảm thấy có một chút sợ hãi. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo đến từ Thương Long thượng cổ đã giúp hắn đứng thẳng sống lưng trên đỉnh núi mà không chút nao núng. Vẫn là quá yếu… suy cho cùng thì Tử Điện Ma Long Điểu cũng chỉ dung hợp một chút máu rồng tạp nham mà thôi. Còn máu Thương Long mà hắn luyện hóa chính là máu rồng tinh khiết hàng thật giá thật, là bá chủ một phương thời thượng cổ, có khả năng khống chế lực lượng phong lôi, bễ nghễ tám phương, tung hoành chín tầng trời. Có lẽ, ở nơi xa, trong cảm nhận của Tử Điện Ma Long Điểu thì hắn chẳng khác nào loài bò sát cả. Tu vi còn quá yếu, thế nên dù lai lịch của Thương Long có lớn cỡ nào thì hiện tại, trong mắt hắn, Tử Điện Ma Long Điểu vẫn là một con hung thú tuyệt thế. Uy áp thô bạo phát ra từ trên người nó có thể khiến vùng đất này rung chuyển. “Đi xuống!” Lâm Nhất xoay người nhảy lên lưng ngựa Huyết Long, cả hai cùng lao thẳng xuống, chẳng mấy chốc đã đáp xuống bên ngoài núi Viêm Long. Phóng mắt nhìn sâu vào rừng có thể phát hiện có không ít võ giả đến đây rèn luyện, hoặc là một mình hành động, hoặc là kết nhóm cùng đi. Khí tức trên người bọn họ đều rất cô đọng, hiếm có kẻ yếu, ngẫm lại cũng đúng, dám chạy đến núi Viêm Long để săn giết yêu thú thì ít nhiều cũng phải có chút bản lĩnh phòng thân mới được. XÍU...UU!! Ngay khi Lâm Nhất vừa rơi xuống thì có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Nhìn thấy hắn cưỡi trên lưng ngựa Huyết Long, hai mắt đám người kia tỏa sáng, tuy nhiên, cũng không có bao nhiêu người động lòng tham. Phần lớn những võ giả bước chân ra giang hồ rèn luyện đều có chút mắt nhìn. Với tu vi bực này mà dám xông pha một mình thì hoặc là nhân tài kiệt xuất cấp bậc yêu nghiệt, hoặc là con cháu thế gia có lai lịch bất phàm. Bất kể là cái nào thì cũng không dễ chọc vào, làm không khéo, có khi dính cả hai. Thoáng chốc, những ánh mắt đang hướng về phía Lâm Nhất nhanh chóng dời đi, chỉ âm thầm lưu tâm một chút. Một người một ngựa không có ý định tổ đội với ai, cứ thế tiến thẳng vào rừng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất đứng trên một đỉnh núi cao, cuồng phong xộc thẳng vào tai, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến tầng mây. Hắn dõi mắt nhìn dãy núi cổ xưa trải dài liên miên bất tận, sâu trong mắt lóe lên tia rung động. Còn chưa chính thức bước vào núi Viêm Long mà Lâm Nhất đã cảm nhận được bên trong núi non trùng điệp có rất nhiều luồng khí tức hùng mạnh. Thình thịch! Tim Lâm Nhất đập loạn, ấn Thương Long trước ngực có hơi đau rát. Trong vô số luồng khí tức tại đây, hắn nhạy cảm phát hiện được một luồng khí tức cực mạnh. Có lẽ đó chính là khí tức của Tử Điện Ma Long Điểu. Sau khi luyện hóa máu Thương Long và tu luyện Thương Long Cửu Biến lên tầng bốn, hắn đã vô thức dung hợp long huyết. Đối mặt với một bá chủ cảnh giới Thiên Phách cũng mang theo long huyết, có lẽ người ngoài sẽ không phát giác, nhưng hắn thì lại vô thức cảm thấy có một chút sợ hãi. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo đến từ Thương Long thượng cổ đã giúp hắn đứng thẳng sống lưng trên đỉnh núi mà không chút nao núng. Vẫn là quá yếu… suy cho cùng thì Tử Điện Ma Long Điểu cũng chỉ dung hợp một chút máu rồng tạp nham mà thôi. Còn máu Thương Long mà hắn luyện hóa chính là máu rồng tinh khiết hàng thật giá thật, là bá chủ một phương thời thượng cổ, có khả năng khống chế lực lượng phong lôi, bễ nghễ tám phương, tung hoành chín tầng trời. Có lẽ, ở nơi xa, trong cảm nhận của Tử Điện Ma Long Điểu thì hắn chẳng khác nào loài bò sát cả. Tu vi còn quá yếu, thế nên dù lai lịch của Thương Long có lớn cỡ nào thì hiện tại, trong mắt hắn, Tử Điện Ma Long Điểu vẫn là một con hung thú tuyệt thế. Uy áp thô bạo phát ra từ trên người nó có thể khiến vùng đất này rung chuyển. “Đi xuống!” Lâm Nhất xoay người nhảy lên lưng ngựa Huyết Long, cả hai cùng lao thẳng xuống, chẳng mấy chốc đã đáp xuống bên ngoài núi Viêm Long. Phóng mắt nhìn sâu vào rừng có thể phát hiện có không ít võ giả đến đây rèn luyện, hoặc là một mình hành động, hoặc là kết nhóm cùng đi. Khí tức trên người bọn họ đều rất cô đọng, hiếm có kẻ yếu, ngẫm lại cũng đúng, dám chạy đến núi Viêm Long để săn giết yêu thú thì ít nhiều cũng phải có chút bản lĩnh phòng thân mới được. XÍU...UU!! Ngay khi Lâm Nhất vừa rơi xuống thì có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Nhìn thấy hắn cưỡi trên lưng ngựa Huyết Long, hai mắt đám người kia tỏa sáng, tuy nhiên, cũng không có bao nhiêu người động lòng tham. Phần lớn những võ giả bước chân ra giang hồ rèn luyện đều có chút mắt nhìn. Với tu vi bực này mà dám xông pha một mình thì hoặc là nhân tài kiệt xuất cấp bậc yêu nghiệt, hoặc là con cháu thế gia có lai lịch bất phàm. Bất kể là cái nào thì cũng không dễ chọc vào, làm không khéo, có khi dính cả hai. Thoáng chốc, những ánh mắt đang hướng về phía Lâm Nhất nhanh chóng dời đi, chỉ âm thầm lưu tâm một chút. Một người một ngựa không có ý định tổ đội với ai, cứ thế tiến thẳng vào rừng.