“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2453
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Oanh! Sát khí dữ dội bùng nổ trên người Âu Dương Hạo, tựa như thiên quân vạn mãn ùn ùn kéo đến, trong sát khí chứa đựng sự sắc bén, cực kỳ lạnh lẽo, tựa như muốn đâm không khí ra nghìn lỗ hổng. Nét mặt Âu Dương Hạo rất dữ tợn, u ám đến đáng sợ. Lâm Nhất híp mắt lại, hắn cười như không cười, nhưng sâu trong mắt lại có kiếm ý đang chậm rãi ngưng tụ. Trước đây hắn chưa từng thấy sợ thất tú Thiên Lăng, đại khái chỉ thấy hơi áp lực mà thôi. Còn bây giờ càng không cần phải nhiều lời. Vù! Lâm Nhất nhẹ nhàng nhướng mày, mái tóc dài tung bay, kiếm ý vừa xuất hiện đã biến mất. Nhưng kiếm ý đó lại khiến sát khí mênh mông của đối phương bị đánh tan, sau đó sụp đổ. Thấy thế, trong mắt Âu Dương Hạo lập tức lộ vẻ ngạc nhiên. “Chỉ có chút bản lĩnh thế này thì đừng có mạnh miệng”. Lâm Nhất lạnh lùng quát, một uy thế mạnh mẽ dâng trào trên người hắn. Bầu trời thoáng chốc trở nên tối tăm, lôi vân đen kịt bay đến. Một tia điện quang chém rách bầu trời, người Lâm Nhất khẽ rung lên, Thương Long cổ xưa trong người hắn rống to, huyết khí cuồn cuộn bị kiếm quyết áp chế tựa như Yêu Long thượng cổ đã bị kiềm chế rất lâu, ầm ầm nổ tung. Âu Dương Hạo không kịp đề phòng, rõ ràng hắn ta không ngờ rằng một tên Dương Huyền viên mãn lại dám chủ động ra tay với hắn ta. Hắn ta bị đánh lui mấy bước, tỏ vẻ giật mình. Lâm Nhất lúc này tựa như một viên ngọc màu tím, trên người lượn lờ thánh huy, sáng chói cả mắt, sâu trong tròng mắt hắn ta có kiếm quang sáng ngời như ánh trăng loé lên. Thương Long yêu uy cuồng bạo khiến hắn làm người khác cảm thấy rất áp lực. Đó là Luyện Thể Thần Quyết thượng cổ Thương Long Cửu Biến đã tu luyện đến cảnh giới vô cùng cao, chỉ áp lực đơn thuần đến từ thân thể đã khiến người ta sợ đến mức hết hồn hết vía, không dám nhìn thẳng. Trong tiếng hét phẫn nộ, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, mười một đường long văn hội tụ trong quyền mang, loé lên lôi mang màu tím cực kỳ loè loẹt. “Nếu ngươi đã vất vả đuổi theo như thế, vậy Lâm mỗ sẽ dạy dỗ ngươi một bài!” Mọi chuyện nghe thì rất dài dòng, nhưng thực tế vào khoảnh khắc Âu Dương Hạo vừa bị đánh bay, nhấc chân lên, cú đấm của Lâm Nhất đã đánh tới trước người hắn ta. Oanh! Trong nháy mắt, quyền mang nổ tung, trong lôi quang đáng sợ chứa đựng kiếm kình ác liệt. Cú đấm này làm bụi bay đầy trời, giống như núi lửa nguy nga vạn trượng tích tụ nghìn năm chợt phun trào, khiến thiên địa biến sắc.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Oanh! Sát khí dữ dội bùng nổ trên người Âu Dương Hạo, tựa như thiên quân vạn mãn ùn ùn kéo đến, trong sát khí chứa đựng sự sắc bén, cực kỳ lạnh lẽo, tựa như muốn đâm không khí ra nghìn lỗ hổng. Nét mặt Âu Dương Hạo rất dữ tợn, u ám đến đáng sợ. Lâm Nhất híp mắt lại, hắn cười như không cười, nhưng sâu trong mắt lại có kiếm ý đang chậm rãi ngưng tụ. Trước đây hắn chưa từng thấy sợ thất tú Thiên Lăng, đại khái chỉ thấy hơi áp lực mà thôi. Còn bây giờ càng không cần phải nhiều lời. Vù! Lâm Nhất nhẹ nhàng nhướng mày, mái tóc dài tung bay, kiếm ý vừa xuất hiện đã biến mất. Nhưng kiếm ý đó lại khiến sát khí mênh mông của đối phương bị đánh tan, sau đó sụp đổ. Thấy thế, trong mắt Âu Dương Hạo lập tức lộ vẻ ngạc nhiên. “Chỉ có chút bản lĩnh thế này thì đừng có mạnh miệng”. Lâm Nhất lạnh lùng quát, một uy thế mạnh mẽ dâng trào trên người hắn. Bầu trời thoáng chốc trở nên tối tăm, lôi vân đen kịt bay đến. Một tia điện quang chém rách bầu trời, người Lâm Nhất khẽ rung lên, Thương Long cổ xưa trong người hắn rống to, huyết khí cuồn cuộn bị kiếm quyết áp chế tựa như Yêu Long thượng cổ đã bị kiềm chế rất lâu, ầm ầm nổ tung. Âu Dương Hạo không kịp đề phòng, rõ ràng hắn ta không ngờ rằng một tên Dương Huyền viên mãn lại dám chủ động ra tay với hắn ta. Hắn ta bị đánh lui mấy bước, tỏ vẻ giật mình. Lâm Nhất lúc này tựa như một viên ngọc màu tím, trên người lượn lờ thánh huy, sáng chói cả mắt, sâu trong tròng mắt hắn ta có kiếm quang sáng ngời như ánh trăng loé lên. Thương Long yêu uy cuồng bạo khiến hắn làm người khác cảm thấy rất áp lực. Đó là Luyện Thể Thần Quyết thượng cổ Thương Long Cửu Biến đã tu luyện đến cảnh giới vô cùng cao, chỉ áp lực đơn thuần đến từ thân thể đã khiến người ta sợ đến mức hết hồn hết vía, không dám nhìn thẳng. Trong tiếng hét phẫn nộ, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, mười một đường long văn hội tụ trong quyền mang, loé lên lôi mang màu tím cực kỳ loè loẹt. “Nếu ngươi đã vất vả đuổi theo như thế, vậy Lâm mỗ sẽ dạy dỗ ngươi một bài!” Mọi chuyện nghe thì rất dài dòng, nhưng thực tế vào khoảnh khắc Âu Dương Hạo vừa bị đánh bay, nhấc chân lên, cú đấm của Lâm Nhất đã đánh tới trước người hắn ta. Oanh! Trong nháy mắt, quyền mang nổ tung, trong lôi quang đáng sợ chứa đựng kiếm kình ác liệt. Cú đấm này làm bụi bay đầy trời, giống như núi lửa nguy nga vạn trượng tích tụ nghìn năm chợt phun trào, khiến thiên địa biến sắc.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Oanh! Sát khí dữ dội bùng nổ trên người Âu Dương Hạo, tựa như thiên quân vạn mãn ùn ùn kéo đến, trong sát khí chứa đựng sự sắc bén, cực kỳ lạnh lẽo, tựa như muốn đâm không khí ra nghìn lỗ hổng. Nét mặt Âu Dương Hạo rất dữ tợn, u ám đến đáng sợ. Lâm Nhất híp mắt lại, hắn cười như không cười, nhưng sâu trong mắt lại có kiếm ý đang chậm rãi ngưng tụ. Trước đây hắn chưa từng thấy sợ thất tú Thiên Lăng, đại khái chỉ thấy hơi áp lực mà thôi. Còn bây giờ càng không cần phải nhiều lời. Vù! Lâm Nhất nhẹ nhàng nhướng mày, mái tóc dài tung bay, kiếm ý vừa xuất hiện đã biến mất. Nhưng kiếm ý đó lại khiến sát khí mênh mông của đối phương bị đánh tan, sau đó sụp đổ. Thấy thế, trong mắt Âu Dương Hạo lập tức lộ vẻ ngạc nhiên. “Chỉ có chút bản lĩnh thế này thì đừng có mạnh miệng”. Lâm Nhất lạnh lùng quát, một uy thế mạnh mẽ dâng trào trên người hắn. Bầu trời thoáng chốc trở nên tối tăm, lôi vân đen kịt bay đến. Một tia điện quang chém rách bầu trời, người Lâm Nhất khẽ rung lên, Thương Long cổ xưa trong người hắn rống to, huyết khí cuồn cuộn bị kiếm quyết áp chế tựa như Yêu Long thượng cổ đã bị kiềm chế rất lâu, ầm ầm nổ tung. Âu Dương Hạo không kịp đề phòng, rõ ràng hắn ta không ngờ rằng một tên Dương Huyền viên mãn lại dám chủ động ra tay với hắn ta. Hắn ta bị đánh lui mấy bước, tỏ vẻ giật mình. Lâm Nhất lúc này tựa như một viên ngọc màu tím, trên người lượn lờ thánh huy, sáng chói cả mắt, sâu trong tròng mắt hắn ta có kiếm quang sáng ngời như ánh trăng loé lên. Thương Long yêu uy cuồng bạo khiến hắn làm người khác cảm thấy rất áp lực. Đó là Luyện Thể Thần Quyết thượng cổ Thương Long Cửu Biến đã tu luyện đến cảnh giới vô cùng cao, chỉ áp lực đơn thuần đến từ thân thể đã khiến người ta sợ đến mức hết hồn hết vía, không dám nhìn thẳng. Trong tiếng hét phẫn nộ, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, mười một đường long văn hội tụ trong quyền mang, loé lên lôi mang màu tím cực kỳ loè loẹt. “Nếu ngươi đã vất vả đuổi theo như thế, vậy Lâm mỗ sẽ dạy dỗ ngươi một bài!” Mọi chuyện nghe thì rất dài dòng, nhưng thực tế vào khoảnh khắc Âu Dương Hạo vừa bị đánh bay, nhấc chân lên, cú đấm của Lâm Nhất đã đánh tới trước người hắn ta. Oanh! Trong nháy mắt, quyền mang nổ tung, trong lôi quang đáng sợ chứa đựng kiếm kình ác liệt. Cú đấm này làm bụi bay đầy trời, giống như núi lửa nguy nga vạn trượng tích tụ nghìn năm chợt phun trào, khiến thiên địa biến sắc.