“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2454
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng chết…” Âu Dương Hạo mắng một tiếng, hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Nhất lại ra tay nhanh như thế, uy lực còn đáng sợ đến mức này. Lực lượng của hắn hoàn toàn có thể sánh bằng cao thủ Âm Dương viên mãn, thậm chí còn mạnh hơn cả thế, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn hắn ta không dám coi thường. Nhưng mọi chuyện đều đã muộn! Kiếm ý Lăng Thiên, sấm gió gào thét! Chỉ là một cú đấm lại bộc phát ra lực lượng có thể sánh với sức mạnh của cao thủ Âm Dương viên mãn đỉnh phong. Lực lượng mà Âu Dương Hạo vội vàng tập hợp thoáng chốc nổ tung, hoàn toàn không thể đỡ được. Phụt! Khoé miệng hắn ta tràn ra một ngụm máu tươi, người như mũi tên rời cung, bị đánh bay ra ngoài như một đường sáng, xuyên qua kiếm vụ mênh mông. Nơi hắn ta bay qua, lôi mang chói mắt chiếu sáng kiếm vụ, vô cùng nổi bật. Dưới Vụ Sơn, các thiên tài bản địa của thành Thiên Lăng đã chờ đợi rất lâu. Bọn họ vẫn đang đợi Lâm Nhất gặp phải Âu Dương Hạo, sau đó bị đánh bò ra ngoài như một con chó. Nhìn thấy dị tượng thế này, bọn họ đều sáng mắt lên. “Ra ngoài rồi!” “Không nói cũng biết chắc chắn là Lâm Nhất, hắn ta bị Âu Dương Hạo đánh bay ra ngoài rồi”. “Chưa được bao lâu đã bị đánh thê thảm như thế, Âu Dương Hạo đúng là Âu Dương Hạo, sức mạnh trong đòn tấn công này quá đáng sợ, không hổ danh thất tú Thiên Lăng!”“Ta đã nói từ lâu rồi, Lâm Nhất chỉ bắt nạt được những yêu nghiệt hết thời như Hướng Thiên Hà thôi, người nào trong thất tú Thiên Lăng cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn!” “Thích thật, ta thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh hắn quỳ dưới đất như một con chó, ha ha ha!” Bọn họ nhìn thấy rất rõ. Có thể nhìn ra bóng người trong kiếm vụ rõ ràng là bị người khác đánh bay ra ngoài. Dưới chân núi vang lên tiếng hoan hô chấn động núi rừng, thậm chí có nhiều người còn vui đến mức chảy nước mắt. Bọn họ đã kìm nén cơn giận này rất lâu rồi. Bắt đầu từ khi Lâm Nhất cướp đi thần thạch Tử Diệu ở buổi đấu giá Tử Vong đến việc Lâm Nhất chém chết Lục Thông bằng một kiếm bên ngoài mật cảnh Kiếm Tông, thành Thiên Lăng bọn họ gần như mất hết mặt mũi trước Khuynh Nhược U. Một đám người kiêu ngạo liên tục bị một tên Kiếm Nô làm mất mặt, bọn họ thật sự không thể nuốt trôi cơn tức này. Bọn họ vẫn luôn đợi, đợi thất tú Thiên Lăng ra tay, mà cuối cùng ngày này cũng đã đến. Bọn họ tỏ vẻ vui mừng, cực kỳ hưng phấn, nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lâm Nhất. “Thật sự là Lâm Nhất sao?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng chết…” Âu Dương Hạo mắng một tiếng, hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Nhất lại ra tay nhanh như thế, uy lực còn đáng sợ đến mức này. Lực lượng của hắn hoàn toàn có thể sánh bằng cao thủ Âm Dương viên mãn, thậm chí còn mạnh hơn cả thế, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn hắn ta không dám coi thường. Nhưng mọi chuyện đều đã muộn! Kiếm ý Lăng Thiên, sấm gió gào thét! Chỉ là một cú đấm lại bộc phát ra lực lượng có thể sánh với sức mạnh của cao thủ Âm Dương viên mãn đỉnh phong. Lực lượng mà Âu Dương Hạo vội vàng tập hợp thoáng chốc nổ tung, hoàn toàn không thể đỡ được. Phụt! Khoé miệng hắn ta tràn ra một ngụm máu tươi, người như mũi tên rời cung, bị đánh bay ra ngoài như một đường sáng, xuyên qua kiếm vụ mênh mông. Nơi hắn ta bay qua, lôi mang chói mắt chiếu sáng kiếm vụ, vô cùng nổi bật. Dưới Vụ Sơn, các thiên tài bản địa của thành Thiên Lăng đã chờ đợi rất lâu. Bọn họ vẫn đang đợi Lâm Nhất gặp phải Âu Dương Hạo, sau đó bị đánh bò ra ngoài như một con chó. Nhìn thấy dị tượng thế này, bọn họ đều sáng mắt lên. “Ra ngoài rồi!” “Không nói cũng biết chắc chắn là Lâm Nhất, hắn ta bị Âu Dương Hạo đánh bay ra ngoài rồi”. “Chưa được bao lâu đã bị đánh thê thảm như thế, Âu Dương Hạo đúng là Âu Dương Hạo, sức mạnh trong đòn tấn công này quá đáng sợ, không hổ danh thất tú Thiên Lăng!”“Ta đã nói từ lâu rồi, Lâm Nhất chỉ bắt nạt được những yêu nghiệt hết thời như Hướng Thiên Hà thôi, người nào trong thất tú Thiên Lăng cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn!” “Thích thật, ta thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh hắn quỳ dưới đất như một con chó, ha ha ha!” Bọn họ nhìn thấy rất rõ. Có thể nhìn ra bóng người trong kiếm vụ rõ ràng là bị người khác đánh bay ra ngoài. Dưới chân núi vang lên tiếng hoan hô chấn động núi rừng, thậm chí có nhiều người còn vui đến mức chảy nước mắt. Bọn họ đã kìm nén cơn giận này rất lâu rồi. Bắt đầu từ khi Lâm Nhất cướp đi thần thạch Tử Diệu ở buổi đấu giá Tử Vong đến việc Lâm Nhất chém chết Lục Thông bằng một kiếm bên ngoài mật cảnh Kiếm Tông, thành Thiên Lăng bọn họ gần như mất hết mặt mũi trước Khuynh Nhược U. Một đám người kiêu ngạo liên tục bị một tên Kiếm Nô làm mất mặt, bọn họ thật sự không thể nuốt trôi cơn tức này. Bọn họ vẫn luôn đợi, đợi thất tú Thiên Lăng ra tay, mà cuối cùng ngày này cũng đã đến. Bọn họ tỏ vẻ vui mừng, cực kỳ hưng phấn, nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lâm Nhất. “Thật sự là Lâm Nhất sao?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đáng chết…” Âu Dương Hạo mắng một tiếng, hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Nhất lại ra tay nhanh như thế, uy lực còn đáng sợ đến mức này. Lực lượng của hắn hoàn toàn có thể sánh bằng cao thủ Âm Dương viên mãn, thậm chí còn mạnh hơn cả thế, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn hắn ta không dám coi thường. Nhưng mọi chuyện đều đã muộn! Kiếm ý Lăng Thiên, sấm gió gào thét! Chỉ là một cú đấm lại bộc phát ra lực lượng có thể sánh với sức mạnh của cao thủ Âm Dương viên mãn đỉnh phong. Lực lượng mà Âu Dương Hạo vội vàng tập hợp thoáng chốc nổ tung, hoàn toàn không thể đỡ được. Phụt! Khoé miệng hắn ta tràn ra một ngụm máu tươi, người như mũi tên rời cung, bị đánh bay ra ngoài như một đường sáng, xuyên qua kiếm vụ mênh mông. Nơi hắn ta bay qua, lôi mang chói mắt chiếu sáng kiếm vụ, vô cùng nổi bật. Dưới Vụ Sơn, các thiên tài bản địa của thành Thiên Lăng đã chờ đợi rất lâu. Bọn họ vẫn đang đợi Lâm Nhất gặp phải Âu Dương Hạo, sau đó bị đánh bò ra ngoài như một con chó. Nhìn thấy dị tượng thế này, bọn họ đều sáng mắt lên. “Ra ngoài rồi!” “Không nói cũng biết chắc chắn là Lâm Nhất, hắn ta bị Âu Dương Hạo đánh bay ra ngoài rồi”. “Chưa được bao lâu đã bị đánh thê thảm như thế, Âu Dương Hạo đúng là Âu Dương Hạo, sức mạnh trong đòn tấn công này quá đáng sợ, không hổ danh thất tú Thiên Lăng!”“Ta đã nói từ lâu rồi, Lâm Nhất chỉ bắt nạt được những yêu nghiệt hết thời như Hướng Thiên Hà thôi, người nào trong thất tú Thiên Lăng cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn!” “Thích thật, ta thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh hắn quỳ dưới đất như một con chó, ha ha ha!” Bọn họ nhìn thấy rất rõ. Có thể nhìn ra bóng người trong kiếm vụ rõ ràng là bị người khác đánh bay ra ngoài. Dưới chân núi vang lên tiếng hoan hô chấn động núi rừng, thậm chí có nhiều người còn vui đến mức chảy nước mắt. Bọn họ đã kìm nén cơn giận này rất lâu rồi. Bắt đầu từ khi Lâm Nhất cướp đi thần thạch Tử Diệu ở buổi đấu giá Tử Vong đến việc Lâm Nhất chém chết Lục Thông bằng một kiếm bên ngoài mật cảnh Kiếm Tông, thành Thiên Lăng bọn họ gần như mất hết mặt mũi trước Khuynh Nhược U. Một đám người kiêu ngạo liên tục bị một tên Kiếm Nô làm mất mặt, bọn họ thật sự không thể nuốt trôi cơn tức này. Bọn họ vẫn luôn đợi, đợi thất tú Thiên Lăng ra tay, mà cuối cùng ngày này cũng đã đến. Bọn họ tỏ vẻ vui mừng, cực kỳ hưng phấn, nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lâm Nhất. “Thật sự là Lâm Nhất sao?”