“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2455

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhìn dáng vẻ vui mừng của đám thiên tài thành Thiên Lăng, sắc mặt của mấy thiên tài ngoại địa như Dương Phàm và Quách Húc đều rất khó coi.  Dù đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ sự chênh lệch giữa Lâm Nhất và thất tú Thiên Lăng, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.  Mấy người họ bị bắt nạt thê thảm ở mật cảnh Kiếm Tông.  Không chỉ có thất tú Thiên Lăng mà cả mấy tên ất ơ nào đó cũng dám sỉ nhục bọn họ, tuỳ ý bắt nạt bọn họ. Có thất tú Thiên Lăng che chở, bọn họ đều không dám nói gì, chỉ có thể trốn tránh ở nơi vắng vẻ tìm kiếm cơ hội.  Có thể nói là người không bằng chó, vô cùng chật vật, đương nhiên hy vọng Lâm Nhất có thể trút giận cho bọn họ.  Nhưng hiện tại xem ra hy vọng sắp tan vỡ rồi.  Quách Húc cau mày, lẩm bẩm: “Không xong, e rằng Lâm huynh gặp nạn rồi!”  Sắc mặt của Dương Phàm cũng rất khó coi, hắn ta trầm ngâm nói: “Lúc trước Âu Dương Hạo từng nói muốn giết chết hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn”.  Hai người là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân, nhưng ở trong mật cảnh Kiếm Tông vẫn vô cùng thê thảm. Bọn họ coi như có quen biết với Lâm Nhất, không hy vọng hắn rơi vào kết cục như vậy.  Có điều…  Hai người lặng lẽ thở dài, sắc mặt rất khó coi.  “Ra ngoài!”  “Sắp ra ngoài rồi!”  Lúc này, bóng người mang theo lôi quang chói mắt tựa như sao băng, không ngừng bay ngược trong kiếm vụ đã sắp bay ra ngoài.  Các thiên tài thành Thiên Lăng đều mang vẻ mặt kích động, không ngừng hoan hô, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái.  “Chậc chậc, sao ta cảm thấy thời gian trôi chậm thế nhỉ…”  “Mau nhanh lên, trông tên này bay nhanh lắm mà, sao đến giờ còn chưa ra ngoài”.  “Ta thật sự rất muốn thấy dáng vẻ chật vật như một con chó của hắn ta”.  Chỉ một lát nữa thôi, bóng người kia sẽ rơi xuống, nhưng mọi người đã chờ đợi rất lâu đều tỏ vẻ sốt ruột. Dáng vẻ nôn nóng kia tựa như một ngày bằng một năm vậy, bọn họ muốn được trút giận lắm rồi.  Ầm!  Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng người kia bay ra khỏi kiếm vụ, nhanh chóng rơi xuống đất.  Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, dưới đất đã có bụi bặm bay lên, mặt đất không ngừng rung động. Dị tượng đáng sợ như có một ngọn núi rơi xuống từ trên trời, cực kỳ chấn động.  “Mạnh quá!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhìn dáng vẻ vui mừng của đám thiên tài thành Thiên Lăng, sắc mặt của mấy thiên tài ngoại địa như Dương Phàm và Quách Húc đều rất khó coi.  Dù đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ sự chênh lệch giữa Lâm Nhất và thất tú Thiên Lăng, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.  Mấy người họ bị bắt nạt thê thảm ở mật cảnh Kiếm Tông.  Không chỉ có thất tú Thiên Lăng mà cả mấy tên ất ơ nào đó cũng dám sỉ nhục bọn họ, tuỳ ý bắt nạt bọn họ. Có thất tú Thiên Lăng che chở, bọn họ đều không dám nói gì, chỉ có thể trốn tránh ở nơi vắng vẻ tìm kiếm cơ hội.  Có thể nói là người không bằng chó, vô cùng chật vật, đương nhiên hy vọng Lâm Nhất có thể trút giận cho bọn họ.  Nhưng hiện tại xem ra hy vọng sắp tan vỡ rồi.  Quách Húc cau mày, lẩm bẩm: “Không xong, e rằng Lâm huynh gặp nạn rồi!”  Sắc mặt của Dương Phàm cũng rất khó coi, hắn ta trầm ngâm nói: “Lúc trước Âu Dương Hạo từng nói muốn giết chết hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn”.  Hai người là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân, nhưng ở trong mật cảnh Kiếm Tông vẫn vô cùng thê thảm. Bọn họ coi như có quen biết với Lâm Nhất, không hy vọng hắn rơi vào kết cục như vậy.  Có điều…  Hai người lặng lẽ thở dài, sắc mặt rất khó coi.  “Ra ngoài!”  “Sắp ra ngoài rồi!”  Lúc này, bóng người mang theo lôi quang chói mắt tựa như sao băng, không ngừng bay ngược trong kiếm vụ đã sắp bay ra ngoài.  Các thiên tài thành Thiên Lăng đều mang vẻ mặt kích động, không ngừng hoan hô, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái.  “Chậc chậc, sao ta cảm thấy thời gian trôi chậm thế nhỉ…”  “Mau nhanh lên, trông tên này bay nhanh lắm mà, sao đến giờ còn chưa ra ngoài”.  “Ta thật sự rất muốn thấy dáng vẻ chật vật như một con chó của hắn ta”.  Chỉ một lát nữa thôi, bóng người kia sẽ rơi xuống, nhưng mọi người đã chờ đợi rất lâu đều tỏ vẻ sốt ruột. Dáng vẻ nôn nóng kia tựa như một ngày bằng một năm vậy, bọn họ muốn được trút giận lắm rồi.  Ầm!  Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng người kia bay ra khỏi kiếm vụ, nhanh chóng rơi xuống đất.  Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, dưới đất đã có bụi bặm bay lên, mặt đất không ngừng rung động. Dị tượng đáng sợ như có một ngọn núi rơi xuống từ trên trời, cực kỳ chấn động.  “Mạnh quá!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhìn dáng vẻ vui mừng của đám thiên tài thành Thiên Lăng, sắc mặt của mấy thiên tài ngoại địa như Dương Phàm và Quách Húc đều rất khó coi.  Dù đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ sự chênh lệch giữa Lâm Nhất và thất tú Thiên Lăng, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.  Mấy người họ bị bắt nạt thê thảm ở mật cảnh Kiếm Tông.  Không chỉ có thất tú Thiên Lăng mà cả mấy tên ất ơ nào đó cũng dám sỉ nhục bọn họ, tuỳ ý bắt nạt bọn họ. Có thất tú Thiên Lăng che chở, bọn họ đều không dám nói gì, chỉ có thể trốn tránh ở nơi vắng vẻ tìm kiếm cơ hội.  Có thể nói là người không bằng chó, vô cùng chật vật, đương nhiên hy vọng Lâm Nhất có thể trút giận cho bọn họ.  Nhưng hiện tại xem ra hy vọng sắp tan vỡ rồi.  Quách Húc cau mày, lẩm bẩm: “Không xong, e rằng Lâm huynh gặp nạn rồi!”  Sắc mặt của Dương Phàm cũng rất khó coi, hắn ta trầm ngâm nói: “Lúc trước Âu Dương Hạo từng nói muốn giết chết hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn”.  Hai người là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân, nhưng ở trong mật cảnh Kiếm Tông vẫn vô cùng thê thảm. Bọn họ coi như có quen biết với Lâm Nhất, không hy vọng hắn rơi vào kết cục như vậy.  Có điều…  Hai người lặng lẽ thở dài, sắc mặt rất khó coi.  “Ra ngoài!”  “Sắp ra ngoài rồi!”  Lúc này, bóng người mang theo lôi quang chói mắt tựa như sao băng, không ngừng bay ngược trong kiếm vụ đã sắp bay ra ngoài.  Các thiên tài thành Thiên Lăng đều mang vẻ mặt kích động, không ngừng hoan hô, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái.  “Chậc chậc, sao ta cảm thấy thời gian trôi chậm thế nhỉ…”  “Mau nhanh lên, trông tên này bay nhanh lắm mà, sao đến giờ còn chưa ra ngoài”.  “Ta thật sự rất muốn thấy dáng vẻ chật vật như một con chó của hắn ta”.  Chỉ một lát nữa thôi, bóng người kia sẽ rơi xuống, nhưng mọi người đã chờ đợi rất lâu đều tỏ vẻ sốt ruột. Dáng vẻ nôn nóng kia tựa như một ngày bằng một năm vậy, bọn họ muốn được trút giận lắm rồi.  Ầm!  Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng người kia bay ra khỏi kiếm vụ, nhanh chóng rơi xuống đất.  Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, dưới đất đã có bụi bặm bay lên, mặt đất không ngừng rung động. Dị tượng đáng sợ như có một ngọn núi rơi xuống từ trên trời, cực kỳ chấn động.  “Mạnh quá!” 

Chương 2455