“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2457
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bầu không khí gượng gạo lan tràn khắp tứ phía, sự hỗn loạn ban đầu biến mất, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.Chát! Chát! Chát!Mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, tựa như bị tát mấy chục bạt tai, còn không phải do người khác tát, mà là bọn họ tự tát mình.“Ha ha ha, là Lâm Nhất!”“Đúng là Lâm Nhất rồi, tên này mạnh thật đấy, gặp phải thất tú Thiên Lăng mà vẫn khí thế như thường!”Sau một lúc ngây người, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều mừng rỡ không thôi, thật sự quá thú vị.“Âu Dương Hạo đâu?”Sau sự ngượng ngùng, sắc mặt mấy thiên tài bản địa thành Thiên Lăng đều rất khó coi, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác thấp thỏm, bất an đưa mắt nhìn lại chỗ bụi bặm bao phủ kia.Bụi đã tan đi nhiều, bóng người rơi xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người một cách rõ ràng.Khoé miệng người kia có máu tươi chảy ra, nửa bên mặt sưng như đầu lợn, quần áo rách nạt, cực kỳ chật vật.Đó là Âu Dương Hạo!“Ơ…”“Không thể nào!”“Sao lại là công tử Âu Dương”.Khoé miệng mọi người không ngừng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, người bị bọn họ giễu cợt một lúc lâu, còn nói là đáng đời lại là Âu Dương Hạo, một trong thất tú Thiên Lăng.Lúc này, rất nhiều người gần như sụp đổ.“Lâm Nhất, hôm nay ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!”Lúc này, một tiếng quát giận vang lên, Âu Dương Hạo bay lên trời, đâm một thương về phía Lâm Nhất.Mũi thương có huyết quang ngưng tụ, tựa như một ngôi sao màu máu loé lên ánh sáng vô biên, trên người hắn ta đồng thời xuất hiện huyết quang ngất trời, cuồn cuộn như mây. Những đám mây chất chồng lên nhau, tựa như một dãy núi đang đung đưa.Trông có vẻ như hắn ta dùng uy lực của bản thân áp chế mọi đỉnh núi, uy thế ngút trời.Chiêu thương này cực kỳ đáng sợ, khiến các thiên tài thành Thiên Lăng đang thấy thất vọng đều sáng mắt lên.“Đến đây”.Lâm Nhất nở nụ cười, thực lực thế này đủ để hắn rút kiếm rồi. Trước đó đánh đối phương trở tay không kịp, đối phương còn lơ là, có thắng cũng không vui lắm.Thất tú Thiên Lăng ư?Hắn muốn áp đảo trực diện đối phương!Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn giơ tay lên, đánh tới một quyền.Ầm!Quyền mang chặn lại thương mang đáng sợ kia, mặt đất dưới chân hai người bị dư chấn làm nứt ra, ầm ầm nổ tung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bầu không khí gượng gạo lan tràn khắp tứ phía, sự hỗn loạn ban đầu biến mất, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.Chát! Chát! Chát!Mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, tựa như bị tát mấy chục bạt tai, còn không phải do người khác tát, mà là bọn họ tự tát mình.“Ha ha ha, là Lâm Nhất!”“Đúng là Lâm Nhất rồi, tên này mạnh thật đấy, gặp phải thất tú Thiên Lăng mà vẫn khí thế như thường!”Sau một lúc ngây người, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều mừng rỡ không thôi, thật sự quá thú vị.“Âu Dương Hạo đâu?”Sau sự ngượng ngùng, sắc mặt mấy thiên tài bản địa thành Thiên Lăng đều rất khó coi, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác thấp thỏm, bất an đưa mắt nhìn lại chỗ bụi bặm bao phủ kia.Bụi đã tan đi nhiều, bóng người rơi xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người một cách rõ ràng.Khoé miệng người kia có máu tươi chảy ra, nửa bên mặt sưng như đầu lợn, quần áo rách nạt, cực kỳ chật vật.Đó là Âu Dương Hạo!“Ơ…”“Không thể nào!”“Sao lại là công tử Âu Dương”.Khoé miệng mọi người không ngừng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, người bị bọn họ giễu cợt một lúc lâu, còn nói là đáng đời lại là Âu Dương Hạo, một trong thất tú Thiên Lăng.Lúc này, rất nhiều người gần như sụp đổ.“Lâm Nhất, hôm nay ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!”Lúc này, một tiếng quát giận vang lên, Âu Dương Hạo bay lên trời, đâm một thương về phía Lâm Nhất.Mũi thương có huyết quang ngưng tụ, tựa như một ngôi sao màu máu loé lên ánh sáng vô biên, trên người hắn ta đồng thời xuất hiện huyết quang ngất trời, cuồn cuộn như mây. Những đám mây chất chồng lên nhau, tựa như một dãy núi đang đung đưa.Trông có vẻ như hắn ta dùng uy lực của bản thân áp chế mọi đỉnh núi, uy thế ngút trời.Chiêu thương này cực kỳ đáng sợ, khiến các thiên tài thành Thiên Lăng đang thấy thất vọng đều sáng mắt lên.“Đến đây”.Lâm Nhất nở nụ cười, thực lực thế này đủ để hắn rút kiếm rồi. Trước đó đánh đối phương trở tay không kịp, đối phương còn lơ là, có thắng cũng không vui lắm.Thất tú Thiên Lăng ư?Hắn muốn áp đảo trực diện đối phương!Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn giơ tay lên, đánh tới một quyền.Ầm!Quyền mang chặn lại thương mang đáng sợ kia, mặt đất dưới chân hai người bị dư chấn làm nứt ra, ầm ầm nổ tung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bầu không khí gượng gạo lan tràn khắp tứ phía, sự hỗn loạn ban đầu biến mất, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.Chát! Chát! Chát!Mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, tựa như bị tát mấy chục bạt tai, còn không phải do người khác tát, mà là bọn họ tự tát mình.“Ha ha ha, là Lâm Nhất!”“Đúng là Lâm Nhất rồi, tên này mạnh thật đấy, gặp phải thất tú Thiên Lăng mà vẫn khí thế như thường!”Sau một lúc ngây người, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều mừng rỡ không thôi, thật sự quá thú vị.“Âu Dương Hạo đâu?”Sau sự ngượng ngùng, sắc mặt mấy thiên tài bản địa thành Thiên Lăng đều rất khó coi, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác thấp thỏm, bất an đưa mắt nhìn lại chỗ bụi bặm bao phủ kia.Bụi đã tan đi nhiều, bóng người rơi xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người một cách rõ ràng.Khoé miệng người kia có máu tươi chảy ra, nửa bên mặt sưng như đầu lợn, quần áo rách nạt, cực kỳ chật vật.Đó là Âu Dương Hạo!“Ơ…”“Không thể nào!”“Sao lại là công tử Âu Dương”.Khoé miệng mọi người không ngừng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, người bị bọn họ giễu cợt một lúc lâu, còn nói là đáng đời lại là Âu Dương Hạo, một trong thất tú Thiên Lăng.Lúc này, rất nhiều người gần như sụp đổ.“Lâm Nhất, hôm nay ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!”Lúc này, một tiếng quát giận vang lên, Âu Dương Hạo bay lên trời, đâm một thương về phía Lâm Nhất.Mũi thương có huyết quang ngưng tụ, tựa như một ngôi sao màu máu loé lên ánh sáng vô biên, trên người hắn ta đồng thời xuất hiện huyết quang ngất trời, cuồn cuộn như mây. Những đám mây chất chồng lên nhau, tựa như một dãy núi đang đung đưa.Trông có vẻ như hắn ta dùng uy lực của bản thân áp chế mọi đỉnh núi, uy thế ngút trời.Chiêu thương này cực kỳ đáng sợ, khiến các thiên tài thành Thiên Lăng đang thấy thất vọng đều sáng mắt lên.“Đến đây”.Lâm Nhất nở nụ cười, thực lực thế này đủ để hắn rút kiếm rồi. Trước đó đánh đối phương trở tay không kịp, đối phương còn lơ là, có thắng cũng không vui lắm.Thất tú Thiên Lăng ư?Hắn muốn áp đảo trực diện đối phương!Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn giơ tay lên, đánh tới một quyền.Ầm!Quyền mang chặn lại thương mang đáng sợ kia, mặt đất dưới chân hai người bị dư chấn làm nứt ra, ầm ầm nổ tung.