“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2458

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt đất bị nứt, biến thành vô số tảng đá vụn khổng lồ.  Những tảng đá không ngừng tung bay trong dư âm.  Oanh oanh oanh!  Sắc mặt hai người không chút thay đổi, vẫn giao chiến trực diện hết chiêu này đến chiêu khác. Chân nguyên dao động, lôi mang tung hoành, huyết mang đan xen, rất nhiều dị tượng xuất hiện, nghiền nát những ngọn núi đá bay lên xung quanh thành bột phấn.  Hai người thoáng chốc đã so mấy chục chiêu, khí thế vô cùng đáng sợ.  Âu Dương Hạo chỉ cảm thấy trong người mình có khí huyết dâng trào, lục phủ ngũ tạng xuất hiện vết nứt, cánh tay vô cùng đau đớn, trong mắt hắn ta lộ vẻ ngạc nhiên: “Sao… Sao có thể chứ?”  Không ngờ quyền mang của Lâm Nhất lại hoàn toàn áp đảo hắn ta, từ đầu đến cuối vẫn mạnh hơn hắn ta một bậc.  Cho dù hắn ta điều động Tiêu Vân Quyết thế nào cũng không có tác dụng, sau mấy chục chiêu nhanh như tia chớp, thương mang của hắn ta mơ hồ xuất hiện khe hở, tựa như sắp tan vỡ.  “Thất tú Thiên Lăng chỉ có chút thực lực này à? Khi nãy ta chỉ mới làm nóng người thôi!”  Lâm Nhất cười khẩy, hoa Tử Diên trong người phát ra ánh sáng rực rỡ, lại một luồng chân nguyên cuồn cuộn hoà vào trong quyền mang.  Ầm!  Thương Long Ấn trước ngực đồng thời mở ra, một một đường long văn xuất hiện, tựa như những sợi dây xích cứng rắn dung hợp với quyền mang.  Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi Tịnh Khởi!  Uy lực của cú đấm này gấp đôi trước đây!  Oanh!  Quyền mang tựa như kiếm quang chói mắt, còn chưa đánh tới mà uy thế đã khiến Âu Dương Hạo phải lùi lại.  Lúc hắn ta rơi xuống đất, quyền mang kia cũng như yêu long nổi điên gào thét lao về phía hắn ta, hoàn toàn bao phủ lấy hắn ta.  "Đáng chết!”  Âu Dương Hạo mắng một tiếng, không ngờ lúc này hắn ta lại bị đẩy vào bước đường cùng. Cổ tay hắn ta khẽ run, trường thương rực sáng như vực dậy khí thế, đâm rách bầu trời, ánh sáng chói mắt còn mang theo hơi thở hung ác.  Một thương này rất không tầm thường, phong mang lạnh lẽo bên trong khiến người ta cảm giác như nó có thể đâm thủng cả bầu trời.  Nhưng quyền mang của Lâm Nhất quá đáng sợ, trên người hắn có một con Lôi Điện Long Mãng dữ tợn vờn quanh, khuấy động lôi vân đầy trời, có gió mạnh gào thét, trong tiếng gào thét, kiếm ý nồng đậm khó mà tan biến.  Tầng trời sau lưng Lâm Nhất tràn đầy uy lực Thương Long, có sức mạnh Phong Lôi, có kiếm ý viên mãn đỉnh phong, có kỳ hoa thượng cổ, Tử Diên nở rộ.   Âu Dương Hạo không thể nào đâm vào tầng trời kia, càng không thể đâm xuyên qua nó.  Phụt!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt đất bị nứt, biến thành vô số tảng đá vụn khổng lồ.  Những tảng đá không ngừng tung bay trong dư âm.  Oanh oanh oanh!  Sắc mặt hai người không chút thay đổi, vẫn giao chiến trực diện hết chiêu này đến chiêu khác. Chân nguyên dao động, lôi mang tung hoành, huyết mang đan xen, rất nhiều dị tượng xuất hiện, nghiền nát những ngọn núi đá bay lên xung quanh thành bột phấn.  Hai người thoáng chốc đã so mấy chục chiêu, khí thế vô cùng đáng sợ.  Âu Dương Hạo chỉ cảm thấy trong người mình có khí huyết dâng trào, lục phủ ngũ tạng xuất hiện vết nứt, cánh tay vô cùng đau đớn, trong mắt hắn ta lộ vẻ ngạc nhiên: “Sao… Sao có thể chứ?”  Không ngờ quyền mang của Lâm Nhất lại hoàn toàn áp đảo hắn ta, từ đầu đến cuối vẫn mạnh hơn hắn ta một bậc.  Cho dù hắn ta điều động Tiêu Vân Quyết thế nào cũng không có tác dụng, sau mấy chục chiêu nhanh như tia chớp, thương mang của hắn ta mơ hồ xuất hiện khe hở, tựa như sắp tan vỡ.  “Thất tú Thiên Lăng chỉ có chút thực lực này à? Khi nãy ta chỉ mới làm nóng người thôi!”  Lâm Nhất cười khẩy, hoa Tử Diên trong người phát ra ánh sáng rực rỡ, lại một luồng chân nguyên cuồn cuộn hoà vào trong quyền mang.  Ầm!  Thương Long Ấn trước ngực đồng thời mở ra, một một đường long văn xuất hiện, tựa như những sợi dây xích cứng rắn dung hợp với quyền mang.  Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi Tịnh Khởi!  Uy lực của cú đấm này gấp đôi trước đây!  Oanh!  Quyền mang tựa như kiếm quang chói mắt, còn chưa đánh tới mà uy thế đã khiến Âu Dương Hạo phải lùi lại.  Lúc hắn ta rơi xuống đất, quyền mang kia cũng như yêu long nổi điên gào thét lao về phía hắn ta, hoàn toàn bao phủ lấy hắn ta.  "Đáng chết!”  Âu Dương Hạo mắng một tiếng, không ngờ lúc này hắn ta lại bị đẩy vào bước đường cùng. Cổ tay hắn ta khẽ run, trường thương rực sáng như vực dậy khí thế, đâm rách bầu trời, ánh sáng chói mắt còn mang theo hơi thở hung ác.  Một thương này rất không tầm thường, phong mang lạnh lẽo bên trong khiến người ta cảm giác như nó có thể đâm thủng cả bầu trời.  Nhưng quyền mang của Lâm Nhất quá đáng sợ, trên người hắn có một con Lôi Điện Long Mãng dữ tợn vờn quanh, khuấy động lôi vân đầy trời, có gió mạnh gào thét, trong tiếng gào thét, kiếm ý nồng đậm khó mà tan biến.  Tầng trời sau lưng Lâm Nhất tràn đầy uy lực Thương Long, có sức mạnh Phong Lôi, có kiếm ý viên mãn đỉnh phong, có kỳ hoa thượng cổ, Tử Diên nở rộ.   Âu Dương Hạo không thể nào đâm vào tầng trời kia, càng không thể đâm xuyên qua nó.  Phụt!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt đất bị nứt, biến thành vô số tảng đá vụn khổng lồ.  Những tảng đá không ngừng tung bay trong dư âm.  Oanh oanh oanh!  Sắc mặt hai người không chút thay đổi, vẫn giao chiến trực diện hết chiêu này đến chiêu khác. Chân nguyên dao động, lôi mang tung hoành, huyết mang đan xen, rất nhiều dị tượng xuất hiện, nghiền nát những ngọn núi đá bay lên xung quanh thành bột phấn.  Hai người thoáng chốc đã so mấy chục chiêu, khí thế vô cùng đáng sợ.  Âu Dương Hạo chỉ cảm thấy trong người mình có khí huyết dâng trào, lục phủ ngũ tạng xuất hiện vết nứt, cánh tay vô cùng đau đớn, trong mắt hắn ta lộ vẻ ngạc nhiên: “Sao… Sao có thể chứ?”  Không ngờ quyền mang của Lâm Nhất lại hoàn toàn áp đảo hắn ta, từ đầu đến cuối vẫn mạnh hơn hắn ta một bậc.  Cho dù hắn ta điều động Tiêu Vân Quyết thế nào cũng không có tác dụng, sau mấy chục chiêu nhanh như tia chớp, thương mang của hắn ta mơ hồ xuất hiện khe hở, tựa như sắp tan vỡ.  “Thất tú Thiên Lăng chỉ có chút thực lực này à? Khi nãy ta chỉ mới làm nóng người thôi!”  Lâm Nhất cười khẩy, hoa Tử Diên trong người phát ra ánh sáng rực rỡ, lại một luồng chân nguyên cuồn cuộn hoà vào trong quyền mang.  Ầm!  Thương Long Ấn trước ngực đồng thời mở ra, một một đường long văn xuất hiện, tựa như những sợi dây xích cứng rắn dung hợp với quyền mang.  Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi Tịnh Khởi!  Uy lực của cú đấm này gấp đôi trước đây!  Oanh!  Quyền mang tựa như kiếm quang chói mắt, còn chưa đánh tới mà uy thế đã khiến Âu Dương Hạo phải lùi lại.  Lúc hắn ta rơi xuống đất, quyền mang kia cũng như yêu long nổi điên gào thét lao về phía hắn ta, hoàn toàn bao phủ lấy hắn ta.  "Đáng chết!”  Âu Dương Hạo mắng một tiếng, không ngờ lúc này hắn ta lại bị đẩy vào bước đường cùng. Cổ tay hắn ta khẽ run, trường thương rực sáng như vực dậy khí thế, đâm rách bầu trời, ánh sáng chói mắt còn mang theo hơi thở hung ác.  Một thương này rất không tầm thường, phong mang lạnh lẽo bên trong khiến người ta cảm giác như nó có thể đâm thủng cả bầu trời.  Nhưng quyền mang của Lâm Nhất quá đáng sợ, trên người hắn có một con Lôi Điện Long Mãng dữ tợn vờn quanh, khuấy động lôi vân đầy trời, có gió mạnh gào thét, trong tiếng gào thét, kiếm ý nồng đậm khó mà tan biến.  Tầng trời sau lưng Lâm Nhất tràn đầy uy lực Thương Long, có sức mạnh Phong Lôi, có kiếm ý viên mãn đỉnh phong, có kỳ hoa thượng cổ, Tử Diên nở rộ.   Âu Dương Hạo không thể nào đâm vào tầng trời kia, càng không thể đâm xuyên qua nó.  Phụt!  

Chương 2458