“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2480
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng hai người đã đánh nhau đến mức mất kiểm soát, đạp lên cành cây gãy lìa, không ngừng leo lên trên tiếp tục chiến đấu. Động tĩnh gần như khiến thân cây đại thụ chọc trời không ngừng rung lên. Ầm! Một tiếng động xuất hiện, khoé miệng hai người tràn ra máu tươi, lần lượt lùi về sau mấy nghìn mét. Không đợi Lâm Nhất nghỉ xả hơi, Kim Dực lại tấn công, hai tay hắn ta đặt trước ngực kết ấn, không ngừng thay đổi. Thủ ấn thay đổi, ngọn lửa màu vàng ngưng tụ thành những đoá hoa có gai rực rỡ, không ngừng rơi xuống tựa như tuyết. Đoá hoa rực rỡ xinh đẹp, tràn đầy sức sống, bên ngoài mỗi một đoá hoa đều chứa đựng chân nguyên Hoả Diễm đã ngưng đọng đến tận cùng. Hoa rơi đầy trời, uy thế đó kết hợp với uy thế của cây Luyện Yêu, gần như tạo thành áp lực mênh mông như đại dương, khiến người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn. “Kiếm Nô vô sỉ, ngươi không biết thủ đoạn của chúng ta đáng sợ đến mức nào đâu!” Nét mặt Kim Dực lạnh lùng, còn có vẻ dữ tợn, quần áo hắn ta tung bay, nhịp bước nhẹ nhàng. Có điều lúc đi, thủ ấn vẫn không ngừng thay đổi, hoa bây đầy trời không ngừng bay về phía Lâm Nhất. “Đưa quả Hoá Yêu và thần thạch Tử Diệu đây, ta sẽ tha tội chết cho ngươi!” Ở một hướng khác, Kim Triển và Tần Húc nghỉ xả hơi xong thì liên thủ đánh tới từ phía sau. Trong nháy mắt, thiên la địa võng xuất hiện, chặn hết tất cả đường lui của Lâm Nhất. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Nhất không lùi mà còn tiến lên, điên cuồng vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết. Trên người hắn có kiếm ý bao phủ, một trăm cánh hoa Tử Diên không ngừng đung đưa, khiến chân nguyên mênh mông như biển lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Oanh! Trên người Lâm Nhất loé lên trăm nghìn tia kiếm quang, mỗi tia kiếm quang đều chứa đựng ngân quang chói mắt. Trong kiếm quang chói mắt có cuồng phong nổi lên, kiếm ý gào thét. Hắn đỡ lấy những đoá hoa có gai đang rơi xuống kia, sải nước, một bước chân khiến gió nổi lên, sau đó lại bước tiếp một bước nữa, mây bay càn quét tứ hải bát hoang. Ầm! Trong nháy mắt, uy thế trên người Lâm Nhất đạt tới mức độ đáng sợ chưa từng có. Gió nổi lên, mây bay tứ phương, khi bước đến bước thứ ba, Lâm Nhất đánh ra một chưởng. “Đại! Phong! Kình!” Hắn ngẩng mặt lên trời hét to, một chưởng có sự gia trì của Tử Diên Kiếm Quyết, cuồng phong như nghịch chuyển cửu thiên, khiến không gian vặn vẹo. Phập! Phập! Phập! Vô số đoá hoa có gai lập tức đổi ngược hướng, không nghe theo sự khống chế của Kim Dực. Thoáng chốc, vô số cánh hoa tạo thành một cơn bão hoả diễm, dưới sự thúc giục của Đại Phong Kình mà bay vào người Kim Dực. “Lâm mỗ làm gì không cần phải xem sắc mặt của các ngươi!” Trong mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang, hắn không để ý đến sát chiêu của hai người Tần Húc phía sau, hắn đứng giữa không trung, giơ tay đánh một chưởng lên người Kim Dực. Rắc!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng hai người đã đánh nhau đến mức mất kiểm soát, đạp lên cành cây gãy lìa, không ngừng leo lên trên tiếp tục chiến đấu. Động tĩnh gần như khiến thân cây đại thụ chọc trời không ngừng rung lên. Ầm! Một tiếng động xuất hiện, khoé miệng hai người tràn ra máu tươi, lần lượt lùi về sau mấy nghìn mét. Không đợi Lâm Nhất nghỉ xả hơi, Kim Dực lại tấn công, hai tay hắn ta đặt trước ngực kết ấn, không ngừng thay đổi. Thủ ấn thay đổi, ngọn lửa màu vàng ngưng tụ thành những đoá hoa có gai rực rỡ, không ngừng rơi xuống tựa như tuyết. Đoá hoa rực rỡ xinh đẹp, tràn đầy sức sống, bên ngoài mỗi một đoá hoa đều chứa đựng chân nguyên Hoả Diễm đã ngưng đọng đến tận cùng. Hoa rơi đầy trời, uy thế đó kết hợp với uy thế của cây Luyện Yêu, gần như tạo thành áp lực mênh mông như đại dương, khiến người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn. “Kiếm Nô vô sỉ, ngươi không biết thủ đoạn của chúng ta đáng sợ đến mức nào đâu!” Nét mặt Kim Dực lạnh lùng, còn có vẻ dữ tợn, quần áo hắn ta tung bay, nhịp bước nhẹ nhàng. Có điều lúc đi, thủ ấn vẫn không ngừng thay đổi, hoa bây đầy trời không ngừng bay về phía Lâm Nhất. “Đưa quả Hoá Yêu và thần thạch Tử Diệu đây, ta sẽ tha tội chết cho ngươi!” Ở một hướng khác, Kim Triển và Tần Húc nghỉ xả hơi xong thì liên thủ đánh tới từ phía sau. Trong nháy mắt, thiên la địa võng xuất hiện, chặn hết tất cả đường lui của Lâm Nhất. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Nhất không lùi mà còn tiến lên, điên cuồng vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết. Trên người hắn có kiếm ý bao phủ, một trăm cánh hoa Tử Diên không ngừng đung đưa, khiến chân nguyên mênh mông như biển lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Oanh! Trên người Lâm Nhất loé lên trăm nghìn tia kiếm quang, mỗi tia kiếm quang đều chứa đựng ngân quang chói mắt. Trong kiếm quang chói mắt có cuồng phong nổi lên, kiếm ý gào thét. Hắn đỡ lấy những đoá hoa có gai đang rơi xuống kia, sải nước, một bước chân khiến gió nổi lên, sau đó lại bước tiếp một bước nữa, mây bay càn quét tứ hải bát hoang. Ầm! Trong nháy mắt, uy thế trên người Lâm Nhất đạt tới mức độ đáng sợ chưa từng có. Gió nổi lên, mây bay tứ phương, khi bước đến bước thứ ba, Lâm Nhất đánh ra một chưởng. “Đại! Phong! Kình!” Hắn ngẩng mặt lên trời hét to, một chưởng có sự gia trì của Tử Diên Kiếm Quyết, cuồng phong như nghịch chuyển cửu thiên, khiến không gian vặn vẹo. Phập! Phập! Phập! Vô số đoá hoa có gai lập tức đổi ngược hướng, không nghe theo sự khống chế của Kim Dực. Thoáng chốc, vô số cánh hoa tạo thành một cơn bão hoả diễm, dưới sự thúc giục của Đại Phong Kình mà bay vào người Kim Dực. “Lâm mỗ làm gì không cần phải xem sắc mặt của các ngươi!” Trong mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang, hắn không để ý đến sát chiêu của hai người Tần Húc phía sau, hắn đứng giữa không trung, giơ tay đánh một chưởng lên người Kim Dực. Rắc!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng hai người đã đánh nhau đến mức mất kiểm soát, đạp lên cành cây gãy lìa, không ngừng leo lên trên tiếp tục chiến đấu. Động tĩnh gần như khiến thân cây đại thụ chọc trời không ngừng rung lên. Ầm! Một tiếng động xuất hiện, khoé miệng hai người tràn ra máu tươi, lần lượt lùi về sau mấy nghìn mét. Không đợi Lâm Nhất nghỉ xả hơi, Kim Dực lại tấn công, hai tay hắn ta đặt trước ngực kết ấn, không ngừng thay đổi. Thủ ấn thay đổi, ngọn lửa màu vàng ngưng tụ thành những đoá hoa có gai rực rỡ, không ngừng rơi xuống tựa như tuyết. Đoá hoa rực rỡ xinh đẹp, tràn đầy sức sống, bên ngoài mỗi một đoá hoa đều chứa đựng chân nguyên Hoả Diễm đã ngưng đọng đến tận cùng. Hoa rơi đầy trời, uy thế đó kết hợp với uy thế của cây Luyện Yêu, gần như tạo thành áp lực mênh mông như đại dương, khiến người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn. “Kiếm Nô vô sỉ, ngươi không biết thủ đoạn của chúng ta đáng sợ đến mức nào đâu!” Nét mặt Kim Dực lạnh lùng, còn có vẻ dữ tợn, quần áo hắn ta tung bay, nhịp bước nhẹ nhàng. Có điều lúc đi, thủ ấn vẫn không ngừng thay đổi, hoa bây đầy trời không ngừng bay về phía Lâm Nhất. “Đưa quả Hoá Yêu và thần thạch Tử Diệu đây, ta sẽ tha tội chết cho ngươi!” Ở một hướng khác, Kim Triển và Tần Húc nghỉ xả hơi xong thì liên thủ đánh tới từ phía sau. Trong nháy mắt, thiên la địa võng xuất hiện, chặn hết tất cả đường lui của Lâm Nhất. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Nhất không lùi mà còn tiến lên, điên cuồng vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết. Trên người hắn có kiếm ý bao phủ, một trăm cánh hoa Tử Diên không ngừng đung đưa, khiến chân nguyên mênh mông như biển lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Oanh! Trên người Lâm Nhất loé lên trăm nghìn tia kiếm quang, mỗi tia kiếm quang đều chứa đựng ngân quang chói mắt. Trong kiếm quang chói mắt có cuồng phong nổi lên, kiếm ý gào thét. Hắn đỡ lấy những đoá hoa có gai đang rơi xuống kia, sải nước, một bước chân khiến gió nổi lên, sau đó lại bước tiếp một bước nữa, mây bay càn quét tứ hải bát hoang. Ầm! Trong nháy mắt, uy thế trên người Lâm Nhất đạt tới mức độ đáng sợ chưa từng có. Gió nổi lên, mây bay tứ phương, khi bước đến bước thứ ba, Lâm Nhất đánh ra một chưởng. “Đại! Phong! Kình!” Hắn ngẩng mặt lên trời hét to, một chưởng có sự gia trì của Tử Diên Kiếm Quyết, cuồng phong như nghịch chuyển cửu thiên, khiến không gian vặn vẹo. Phập! Phập! Phập! Vô số đoá hoa có gai lập tức đổi ngược hướng, không nghe theo sự khống chế của Kim Dực. Thoáng chốc, vô số cánh hoa tạo thành một cơn bão hoả diễm, dưới sự thúc giục của Đại Phong Kình mà bay vào người Kim Dực. “Lâm mỗ làm gì không cần phải xem sắc mặt của các ngươi!” Trong mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang, hắn không để ý đến sát chiêu của hai người Tần Húc phía sau, hắn đứng giữa không trung, giơ tay đánh một chưởng lên người Kim Dực. Rắc!