“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2488
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi sát chiêu của mấy tên trưởng lão Cổ gia khác cũng sắp đánh vào người Lâm Nhất. Cuối cùng Kim Ô Tại Thiên, mặt trời lơ lửng cũng được Lâm Nhất thi triển xong. Hai cánh tay hắn vỗ mạnh, bay thẳng lên trời như mặt trời. Người hắn chảy máu đầm đìa, hắn trả cái giá không nhỏ để giành được quả Hoá Yêu này. “Đây là...” “Hắn định bay thẳng lên mây ư?” Đám người Cổ Dương sững sờ, chỉ thấy Lâm Nhất bay thẳng lên trời, đâm xuyên vài thân cây thô to, tiến thẳng đến đỉnh cao nhất của cây Luyện Yêu. Vù! Vù! Vù! Lúc này có tiếng xé gió vang lên, ba bóng dáng đằng đằng sát khí nhanh chóng đáp xuống, là Tần Húc và hai huynh đệ Kim gia đã đuổi theo hắn suốt chặng đường. “Tên Kiếm Nô đó đâu rồi?” Vừa đáp xuống đất, Tần Húc lập tức lạnh giọng hỏi. Cổ Dương nổi giận: “Không biết tự nhìn à?” Tần Húc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lâm Nhất bay thẳng về phía ngọn cây như mặt trời với uy áp lớn mạnh, mặt hắn ta khẽ biến sắc: “Tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Quả Hoá Yêu trên ngọn cây đã bị Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm nhắm tới từ lâu rồi...” “Các ngươi cũng bị hắn cướp quả Hoá Yêu à?” Hai huynh đệ Kim gia nhìn chằm chằm vào đám người Cổ Dương, đột nhiên lên tiếng hỏi. Mấy tên trưởng lão Cổ gia lập tức sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn hai người họ. Hai huynh đệ Kim gia không để ý lắm, nhếch môi cười nhạo, lẩm bẩm, đây là quả Hoá Yêu tám tia huyết quang đấy, thế mà cũng bị tên Kiếm Nô kia cướp mất. Trưởng lão Cổ gia vừa định nổi giận, Cổ Dương đã lên tiếng: “Hắn xuyên qua mây rồi!” Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, tầng mây như huyết quang bao trùm bị kim quang đâm xuyên thành một lỗ thủng thật lớn. “Đuổi theo!” Sau cơn khiếp sợ, họ lập tức biến sắc, vội vàng đuổi theo. Chưa kể Lâm Nhất có thù không đội trời chung với họ, chỉ với hai quả Hoá Yêu trong tay hắn thì họ đã không thể cho hắn đường sống. Trên ngọn cây Luyện Yêu, nhánh cây đan xen phức tạp như xúc tu yêu ma. Sau khi Lâm Nhất bay lên tới nơi, hắn không ngừng thở dốc. Trên ngọn cây ở nơi có mây mù thưa thớt này có một quả Hoá Yêu bao phủ chín tia huyết quang, thân quả ánh lên huyết quang trong suốt như ngọc. Đó là quả Hoá Yêu quý giá nhất của cây Luyện Yêu khổng lồ này, nhưng cũng là quả nguy hiểm nhất. Lúc trước từng có người liều lĩnh đến cướp, nhưng còn chưa tới gần đã biến thành bộ xương khô, máu toàn thân cạn kiệt, chết ngay tại chỗ. Vùng không gian đáng sợ trên tầng mây máu là cấm địa không thể tới gần trong mắt rất nhiều người. Ngay cả Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm tài giỏi vô song, sau khi tận mắt nhìn thấy nhiều tà tu chết thảm, họ cũng không dám liều lĩnh đi hái. Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại xuyên thủng bầu trời, bay lên đó trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Không lâu sau, Cổ Dương, Tần Húc, huynh đệ Kim gia và một đám tà tu có mục đích riêng của mình đều xuất hiện ở nơi Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đang đứng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi sát chiêu của mấy tên trưởng lão Cổ gia khác cũng sắp đánh vào người Lâm Nhất. Cuối cùng Kim Ô Tại Thiên, mặt trời lơ lửng cũng được Lâm Nhất thi triển xong. Hai cánh tay hắn vỗ mạnh, bay thẳng lên trời như mặt trời. Người hắn chảy máu đầm đìa, hắn trả cái giá không nhỏ để giành được quả Hoá Yêu này. “Đây là...” “Hắn định bay thẳng lên mây ư?” Đám người Cổ Dương sững sờ, chỉ thấy Lâm Nhất bay thẳng lên trời, đâm xuyên vài thân cây thô to, tiến thẳng đến đỉnh cao nhất của cây Luyện Yêu. Vù! Vù! Vù! Lúc này có tiếng xé gió vang lên, ba bóng dáng đằng đằng sát khí nhanh chóng đáp xuống, là Tần Húc và hai huynh đệ Kim gia đã đuổi theo hắn suốt chặng đường. “Tên Kiếm Nô đó đâu rồi?” Vừa đáp xuống đất, Tần Húc lập tức lạnh giọng hỏi. Cổ Dương nổi giận: “Không biết tự nhìn à?” Tần Húc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lâm Nhất bay thẳng về phía ngọn cây như mặt trời với uy áp lớn mạnh, mặt hắn ta khẽ biến sắc: “Tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Quả Hoá Yêu trên ngọn cây đã bị Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm nhắm tới từ lâu rồi...” “Các ngươi cũng bị hắn cướp quả Hoá Yêu à?” Hai huynh đệ Kim gia nhìn chằm chằm vào đám người Cổ Dương, đột nhiên lên tiếng hỏi. Mấy tên trưởng lão Cổ gia lập tức sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn hai người họ. Hai huynh đệ Kim gia không để ý lắm, nhếch môi cười nhạo, lẩm bẩm, đây là quả Hoá Yêu tám tia huyết quang đấy, thế mà cũng bị tên Kiếm Nô kia cướp mất. Trưởng lão Cổ gia vừa định nổi giận, Cổ Dương đã lên tiếng: “Hắn xuyên qua mây rồi!” Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, tầng mây như huyết quang bao trùm bị kim quang đâm xuyên thành một lỗ thủng thật lớn. “Đuổi theo!” Sau cơn khiếp sợ, họ lập tức biến sắc, vội vàng đuổi theo. Chưa kể Lâm Nhất có thù không đội trời chung với họ, chỉ với hai quả Hoá Yêu trong tay hắn thì họ đã không thể cho hắn đường sống. Trên ngọn cây Luyện Yêu, nhánh cây đan xen phức tạp như xúc tu yêu ma. Sau khi Lâm Nhất bay lên tới nơi, hắn không ngừng thở dốc. Trên ngọn cây ở nơi có mây mù thưa thớt này có một quả Hoá Yêu bao phủ chín tia huyết quang, thân quả ánh lên huyết quang trong suốt như ngọc. Đó là quả Hoá Yêu quý giá nhất của cây Luyện Yêu khổng lồ này, nhưng cũng là quả nguy hiểm nhất. Lúc trước từng có người liều lĩnh đến cướp, nhưng còn chưa tới gần đã biến thành bộ xương khô, máu toàn thân cạn kiệt, chết ngay tại chỗ. Vùng không gian đáng sợ trên tầng mây máu là cấm địa không thể tới gần trong mắt rất nhiều người. Ngay cả Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm tài giỏi vô song, sau khi tận mắt nhìn thấy nhiều tà tu chết thảm, họ cũng không dám liều lĩnh đi hái. Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại xuyên thủng bầu trời, bay lên đó trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Không lâu sau, Cổ Dương, Tần Húc, huynh đệ Kim gia và một đám tà tu có mục đích riêng của mình đều xuất hiện ở nơi Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đang đứng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi sát chiêu của mấy tên trưởng lão Cổ gia khác cũng sắp đánh vào người Lâm Nhất. Cuối cùng Kim Ô Tại Thiên, mặt trời lơ lửng cũng được Lâm Nhất thi triển xong. Hai cánh tay hắn vỗ mạnh, bay thẳng lên trời như mặt trời. Người hắn chảy máu đầm đìa, hắn trả cái giá không nhỏ để giành được quả Hoá Yêu này. “Đây là...” “Hắn định bay thẳng lên mây ư?” Đám người Cổ Dương sững sờ, chỉ thấy Lâm Nhất bay thẳng lên trời, đâm xuyên vài thân cây thô to, tiến thẳng đến đỉnh cao nhất của cây Luyện Yêu. Vù! Vù! Vù! Lúc này có tiếng xé gió vang lên, ba bóng dáng đằng đằng sát khí nhanh chóng đáp xuống, là Tần Húc và hai huynh đệ Kim gia đã đuổi theo hắn suốt chặng đường. “Tên Kiếm Nô đó đâu rồi?” Vừa đáp xuống đất, Tần Húc lập tức lạnh giọng hỏi. Cổ Dương nổi giận: “Không biết tự nhìn à?” Tần Húc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lâm Nhất bay thẳng về phía ngọn cây như mặt trời với uy áp lớn mạnh, mặt hắn ta khẽ biến sắc: “Tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Quả Hoá Yêu trên ngọn cây đã bị Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm nhắm tới từ lâu rồi...” “Các ngươi cũng bị hắn cướp quả Hoá Yêu à?” Hai huynh đệ Kim gia nhìn chằm chằm vào đám người Cổ Dương, đột nhiên lên tiếng hỏi. Mấy tên trưởng lão Cổ gia lập tức sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn hai người họ. Hai huynh đệ Kim gia không để ý lắm, nhếch môi cười nhạo, lẩm bẩm, đây là quả Hoá Yêu tám tia huyết quang đấy, thế mà cũng bị tên Kiếm Nô kia cướp mất. Trưởng lão Cổ gia vừa định nổi giận, Cổ Dương đã lên tiếng: “Hắn xuyên qua mây rồi!” Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, tầng mây như huyết quang bao trùm bị kim quang đâm xuyên thành một lỗ thủng thật lớn. “Đuổi theo!” Sau cơn khiếp sợ, họ lập tức biến sắc, vội vàng đuổi theo. Chưa kể Lâm Nhất có thù không đội trời chung với họ, chỉ với hai quả Hoá Yêu trong tay hắn thì họ đã không thể cho hắn đường sống. Trên ngọn cây Luyện Yêu, nhánh cây đan xen phức tạp như xúc tu yêu ma. Sau khi Lâm Nhất bay lên tới nơi, hắn không ngừng thở dốc. Trên ngọn cây ở nơi có mây mù thưa thớt này có một quả Hoá Yêu bao phủ chín tia huyết quang, thân quả ánh lên huyết quang trong suốt như ngọc. Đó là quả Hoá Yêu quý giá nhất của cây Luyện Yêu khổng lồ này, nhưng cũng là quả nguy hiểm nhất. Lúc trước từng có người liều lĩnh đến cướp, nhưng còn chưa tới gần đã biến thành bộ xương khô, máu toàn thân cạn kiệt, chết ngay tại chỗ. Vùng không gian đáng sợ trên tầng mây máu là cấm địa không thể tới gần trong mắt rất nhiều người. Ngay cả Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm tài giỏi vô song, sau khi tận mắt nhìn thấy nhiều tà tu chết thảm, họ cũng không dám liều lĩnh đi hái. Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại xuyên thủng bầu trời, bay lên đó trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Không lâu sau, Cổ Dương, Tần Húc, huynh đệ Kim gia và một đám tà tu có mục đích riêng của mình đều xuất hiện ở nơi Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đang đứng.