“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2557

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khuynh Nhược U hơi biến sắc, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo, khí tức toàn thân âm trầm đáng sợ.  Lạnh quá!  Trong nháy mắt, mỗi người đều cảm giác được khí lạnh trên người Khuynh Nhược U, mọi ngừng bừng tỉnh, trong lòng lập tức sợ hãi vô cùng.  Nàng ta tức giận rồi, Tử Nguyệt Động Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu công chúa được người người vây quanh tức giận rồi.  Lửa giận của Khuynh Nhược U không ai có thể gánh nổi. Bất kể người con gái đó có phong hoa tuyệt đại thế nào, nàng đắc tội với Khuynh Nhược U trong địa phận Lôi Châu, nàng sẽ không có kết quả tốt, kết cục sẽ cực kỳ bi thảm.  Trong nháy mắt, ở nơi đất trống rộng lớn này, yên tĩnh đến mức cả nhịp thở cũng không nghe thấy. Dưới khí lạnh như thế, không khí dường như dừng lưu chuyển, không ai dám nói lời nào.  Ai cũng không dám ngông cuồng dự đoán, lúc lửa giận của Khuynh Nhược U phát tiết sẽ đáng sợ đến thế nào.  E là bị ảnh hưởng đến tứ đại gia tộc của thành Thiên Lăng và Tiêu Vân Tông đều không ngoại lệ, trước mặt Tử Nguyệt Động Thiên bọn họ đều không đáng là gì.  “Ai đang nói đấy?”  Khuynh Nhược U lạnh mặt, cất giọng lạnh lùng.  “Ta!”  Một chữ đơn giản, nhưng trong giọng nói lộ ra sự tự tin và khí phách vô tận, dường như đất trời đều trở nên nhỏ bé.  Đợi khi giọng nói đó dứt lời, bóng dáng xinh đẹp ở trên đỉnh núi bỗng đáp xuống đây giống như dịch chuyển tức thời.  Vị trí nàng đáp xuống vừa khéo đứng phía trước Lâm Nhất, ngẩng đầu nhìn Khuynh Nhược U ở hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, vẻ mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng. Nhưng nàng tự có một luồng phong hoa trấn áp tất cả mọi người, ngược lại khiến Khuynh Nhược U ở trên cao nhìn xuống bỗng nhiên trở nên thấp bé đi nhiều.  Không phải Khuynh Nhược U đang nhìn xuống đối phương, mà là Khuynh Nhược U đang ngước nhìn người con gái đó.  Đẹp thật!  Nàng ở trên đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ khiến người khác không thể nhìn rõ. Đợi nàng đáp xuống gần rồi, trong lòng mỗi người đều không khỏi phát ra tiếng tán thán.  Khuynh Nhược U được gọi là đệ nhất mỹ nữ của Tử Nguyệt Động Thiên, phong hoa tuyệt đại, dung mạo khuynh thành hàng đầu cổ vực Nam Hoa. Nhưng trước mặt người này, nàng ta lập tức trở nên thất sắc, phong thái không còn.  Ngày thường, nhiều nhân tài bị dung mạo xinh đẹp của Khuynh Nhược U cảm phục, bây giờ đều sinh ra cảm giác chỉ được thế mà thôi.  Mặc dù mọi người không nói, nhưng biểu cảm trên mặt và ánh mắt đã chứng tỏ mọi thứ. Khoảnh khắc người con gái đó xuất hiện, sắc mặt của Khuynh Nhược U sa sầm, xưa nay nàng ta luôn vô cùng tự tin với dung mạo của mình, lấy đó làm kiêu ngạo. Không những coi thường đàn ông trong hiên hạ, mà còn không coi bất cứ người phụ nữ nào ở cổ vực Nam Hoa ra gì.  Người con gái đột nhiên xuất hiện này lập tức vượt qua nàng ta, còn che chắn phía trước mặt Lâm Nhất, lửa giận trong lòng nàng ta lập tức dâng lên. Nàng ta nhướng mày, lạnh giọng quát lên: “Dã nữ nhân ở đâu ra, ngươi ngăn cản ta giết tên Kiếm Nô này, chẳng lẽ là nhân tình của tên Kiếm Nô này? Tiểu tiện nhân, cút sang một bên, nếu không đừng trách ta xé khuôn mặt nát của ngươi xuống”.  Lời sỉ nhục như vậy khá ác độc.  Nhưng người con gái đó lại không nhìn Khuynh Nhược U lấy một cái, quay đầu nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khuynh Nhược U hơi biến sắc, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo, khí tức toàn thân âm trầm đáng sợ.  Lạnh quá!  Trong nháy mắt, mỗi người đều cảm giác được khí lạnh trên người Khuynh Nhược U, mọi ngừng bừng tỉnh, trong lòng lập tức sợ hãi vô cùng.  Nàng ta tức giận rồi, Tử Nguyệt Động Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu công chúa được người người vây quanh tức giận rồi.  Lửa giận của Khuynh Nhược U không ai có thể gánh nổi. Bất kể người con gái đó có phong hoa tuyệt đại thế nào, nàng đắc tội với Khuynh Nhược U trong địa phận Lôi Châu, nàng sẽ không có kết quả tốt, kết cục sẽ cực kỳ bi thảm.  Trong nháy mắt, ở nơi đất trống rộng lớn này, yên tĩnh đến mức cả nhịp thở cũng không nghe thấy. Dưới khí lạnh như thế, không khí dường như dừng lưu chuyển, không ai dám nói lời nào.  Ai cũng không dám ngông cuồng dự đoán, lúc lửa giận của Khuynh Nhược U phát tiết sẽ đáng sợ đến thế nào.  E là bị ảnh hưởng đến tứ đại gia tộc của thành Thiên Lăng và Tiêu Vân Tông đều không ngoại lệ, trước mặt Tử Nguyệt Động Thiên bọn họ đều không đáng là gì.  “Ai đang nói đấy?”  Khuynh Nhược U lạnh mặt, cất giọng lạnh lùng.  “Ta!”  Một chữ đơn giản, nhưng trong giọng nói lộ ra sự tự tin và khí phách vô tận, dường như đất trời đều trở nên nhỏ bé.  Đợi khi giọng nói đó dứt lời, bóng dáng xinh đẹp ở trên đỉnh núi bỗng đáp xuống đây giống như dịch chuyển tức thời.  Vị trí nàng đáp xuống vừa khéo đứng phía trước Lâm Nhất, ngẩng đầu nhìn Khuynh Nhược U ở hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, vẻ mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng. Nhưng nàng tự có một luồng phong hoa trấn áp tất cả mọi người, ngược lại khiến Khuynh Nhược U ở trên cao nhìn xuống bỗng nhiên trở nên thấp bé đi nhiều.  Không phải Khuynh Nhược U đang nhìn xuống đối phương, mà là Khuynh Nhược U đang ngước nhìn người con gái đó.  Đẹp thật!  Nàng ở trên đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ khiến người khác không thể nhìn rõ. Đợi nàng đáp xuống gần rồi, trong lòng mỗi người đều không khỏi phát ra tiếng tán thán.  Khuynh Nhược U được gọi là đệ nhất mỹ nữ của Tử Nguyệt Động Thiên, phong hoa tuyệt đại, dung mạo khuynh thành hàng đầu cổ vực Nam Hoa. Nhưng trước mặt người này, nàng ta lập tức trở nên thất sắc, phong thái không còn.  Ngày thường, nhiều nhân tài bị dung mạo xinh đẹp của Khuynh Nhược U cảm phục, bây giờ đều sinh ra cảm giác chỉ được thế mà thôi.  Mặc dù mọi người không nói, nhưng biểu cảm trên mặt và ánh mắt đã chứng tỏ mọi thứ. Khoảnh khắc người con gái đó xuất hiện, sắc mặt của Khuynh Nhược U sa sầm, xưa nay nàng ta luôn vô cùng tự tin với dung mạo của mình, lấy đó làm kiêu ngạo. Không những coi thường đàn ông trong hiên hạ, mà còn không coi bất cứ người phụ nữ nào ở cổ vực Nam Hoa ra gì.  Người con gái đột nhiên xuất hiện này lập tức vượt qua nàng ta, còn che chắn phía trước mặt Lâm Nhất, lửa giận trong lòng nàng ta lập tức dâng lên. Nàng ta nhướng mày, lạnh giọng quát lên: “Dã nữ nhân ở đâu ra, ngươi ngăn cản ta giết tên Kiếm Nô này, chẳng lẽ là nhân tình của tên Kiếm Nô này? Tiểu tiện nhân, cút sang một bên, nếu không đừng trách ta xé khuôn mặt nát của ngươi xuống”.  Lời sỉ nhục như vậy khá ác độc.  Nhưng người con gái đó lại không nhìn Khuynh Nhược U lấy một cái, quay đầu nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khuynh Nhược U hơi biến sắc, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo, khí tức toàn thân âm trầm đáng sợ.  Lạnh quá!  Trong nháy mắt, mỗi người đều cảm giác được khí lạnh trên người Khuynh Nhược U, mọi ngừng bừng tỉnh, trong lòng lập tức sợ hãi vô cùng.  Nàng ta tức giận rồi, Tử Nguyệt Động Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu công chúa được người người vây quanh tức giận rồi.  Lửa giận của Khuynh Nhược U không ai có thể gánh nổi. Bất kể người con gái đó có phong hoa tuyệt đại thế nào, nàng đắc tội với Khuynh Nhược U trong địa phận Lôi Châu, nàng sẽ không có kết quả tốt, kết cục sẽ cực kỳ bi thảm.  Trong nháy mắt, ở nơi đất trống rộng lớn này, yên tĩnh đến mức cả nhịp thở cũng không nghe thấy. Dưới khí lạnh như thế, không khí dường như dừng lưu chuyển, không ai dám nói lời nào.  Ai cũng không dám ngông cuồng dự đoán, lúc lửa giận của Khuynh Nhược U phát tiết sẽ đáng sợ đến thế nào.  E là bị ảnh hưởng đến tứ đại gia tộc của thành Thiên Lăng và Tiêu Vân Tông đều không ngoại lệ, trước mặt Tử Nguyệt Động Thiên bọn họ đều không đáng là gì.  “Ai đang nói đấy?”  Khuynh Nhược U lạnh mặt, cất giọng lạnh lùng.  “Ta!”  Một chữ đơn giản, nhưng trong giọng nói lộ ra sự tự tin và khí phách vô tận, dường như đất trời đều trở nên nhỏ bé.  Đợi khi giọng nói đó dứt lời, bóng dáng xinh đẹp ở trên đỉnh núi bỗng đáp xuống đây giống như dịch chuyển tức thời.  Vị trí nàng đáp xuống vừa khéo đứng phía trước Lâm Nhất, ngẩng đầu nhìn Khuynh Nhược U ở hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, vẻ mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng. Nhưng nàng tự có một luồng phong hoa trấn áp tất cả mọi người, ngược lại khiến Khuynh Nhược U ở trên cao nhìn xuống bỗng nhiên trở nên thấp bé đi nhiều.  Không phải Khuynh Nhược U đang nhìn xuống đối phương, mà là Khuynh Nhược U đang ngước nhìn người con gái đó.  Đẹp thật!  Nàng ở trên đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ khiến người khác không thể nhìn rõ. Đợi nàng đáp xuống gần rồi, trong lòng mỗi người đều không khỏi phát ra tiếng tán thán.  Khuynh Nhược U được gọi là đệ nhất mỹ nữ của Tử Nguyệt Động Thiên, phong hoa tuyệt đại, dung mạo khuynh thành hàng đầu cổ vực Nam Hoa. Nhưng trước mặt người này, nàng ta lập tức trở nên thất sắc, phong thái không còn.  Ngày thường, nhiều nhân tài bị dung mạo xinh đẹp của Khuynh Nhược U cảm phục, bây giờ đều sinh ra cảm giác chỉ được thế mà thôi.  Mặc dù mọi người không nói, nhưng biểu cảm trên mặt và ánh mắt đã chứng tỏ mọi thứ. Khoảnh khắc người con gái đó xuất hiện, sắc mặt của Khuynh Nhược U sa sầm, xưa nay nàng ta luôn vô cùng tự tin với dung mạo của mình, lấy đó làm kiêu ngạo. Không những coi thường đàn ông trong hiên hạ, mà còn không coi bất cứ người phụ nữ nào ở cổ vực Nam Hoa ra gì.  Người con gái đột nhiên xuất hiện này lập tức vượt qua nàng ta, còn che chắn phía trước mặt Lâm Nhất, lửa giận trong lòng nàng ta lập tức dâng lên. Nàng ta nhướng mày, lạnh giọng quát lên: “Dã nữ nhân ở đâu ra, ngươi ngăn cản ta giết tên Kiếm Nô này, chẳng lẽ là nhân tình của tên Kiếm Nô này? Tiểu tiện nhân, cút sang một bên, nếu không đừng trách ta xé khuôn mặt nát của ngươi xuống”.  Lời sỉ nhục như vậy khá ác độc.  Nhưng người con gái đó lại không nhìn Khuynh Nhược U lấy một cái, quay đầu nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?” 

Chương 2557