“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2558
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gương mặt nàng trong trẻo lạnh lùng, chưa từng thay đổi, chỉ là giọng nói rõ ràng ôn hòa hơn nhiều. Lâm Nhất cười khổ trong lòng, hắn từng nghĩ tới cảnh tượng khi gặp lại nàng rất nhiều lần, nhưng không ngờ lại là vào lúc mình chật vật nhất. “Hàm Nguyệt…” Hắn nhìn đối phương, vô vàn cảm xúc, nhất thời không biết nói gì. Người con gái phong hoa tuyệt đại, có phong thái quân vương như thế này, ở cổ vực Nam Hoa trừ Tô Hàm Nguyệt ra còn có thể là ai! “Muốn bảo ta lùi về sau sao? Nhưng chuyện giữa phụ nữ vẫn nên để phụ nữ tự giải quyết. Trên đời này trừ ta ra, không thể để bất cứ người phụ nữ nào khác ức hiếp ngươi”. Trên gương mặt tinh xảo trắng ngần của Tô Hàm Nguyệt lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, nói một cách chắc chắn. Nàng tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh, càng yêu càng tổn thương, càng tổn thương càng đau, không dễ động lòng, nhưng một khi động lòng thì đến chết không đổi. Người phụ nữ này! Sắc mặt Khuynh Nhược U âm trầm đến cực hạn, nàng ta rất ghét thái độ của Tô Hàm Nguyệt, đối phương hoàn toàn không để nàng ta vào mắt. Sự khinh thường xuất phát từ nội tâm khiến nàng ta cực kỳ khó chịu. Đợi đến khi nghe được lời nàng nói với Lâm Nhất, nàng ta tức đến hộc máu, cái gì mà trên đời này ngoài nàng ra, không cho phép bất cứ người phụ nữ nào ức hiếp Lâm Nhất. Ngươi là cái thá gì, một dã nữ nhân không biết từ đâu nhảy ra cũng xứng nói lời này? Một tên Kiếm Nô, ruồi muỗi mà thôi, còn không được phép ức hiếp, đúng là nực cười. “Thật không biết điều, tên Kiếm Nô này, hôm nay ta vẫn phải giết ngươi!” Sát ý trên người Khuynh Nhược U ầm ầm tăng vọt, một vầng trăng tím sâu sắc dần dần dâng lên từ sau lưng nàng ta. Đó là một vầng trăng tím cực kỳ đáng sợ, màu tím nồng đậm, nhuộm cả đất trời này thành sương hoa màu tím. Vầng trăng màu tím ấy còn đáng sợ hơn vầng trăng màu tím che phủ lôi đài, dùng để khảo nghiệm nhân tài các phương lúc trước. Giết! Trăng tím treo giữa không trung, Khuynh Nhược U bay vọt lên không, cổ tay trắng ngần bóng loáng của nàng ta đưa ra khỏi tay áo. Năm ngón tay xòe ra, hóa chưởng thành trảo, chụp xuống phía Tô Hàm Nguyệt vẫn chưa quay đầu lại nhanh như chớp.Gương mặt tinh xảo của Khuynh Nhược U vô cùng dữ tợn dưới ánh trăng tím làm nền, nàng ta đã thật sự nổi sát ý. Nàng ta phải giết người phụ nữ này, sau đó sỉ nhục Lâm Nhất một trận trước mặt nàng, để nàng biết thế nào gọi là tuyệt vọng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gương mặt nàng trong trẻo lạnh lùng, chưa từng thay đổi, chỉ là giọng nói rõ ràng ôn hòa hơn nhiều. Lâm Nhất cười khổ trong lòng, hắn từng nghĩ tới cảnh tượng khi gặp lại nàng rất nhiều lần, nhưng không ngờ lại là vào lúc mình chật vật nhất. “Hàm Nguyệt…” Hắn nhìn đối phương, vô vàn cảm xúc, nhất thời không biết nói gì. Người con gái phong hoa tuyệt đại, có phong thái quân vương như thế này, ở cổ vực Nam Hoa trừ Tô Hàm Nguyệt ra còn có thể là ai! “Muốn bảo ta lùi về sau sao? Nhưng chuyện giữa phụ nữ vẫn nên để phụ nữ tự giải quyết. Trên đời này trừ ta ra, không thể để bất cứ người phụ nữ nào khác ức hiếp ngươi”. Trên gương mặt tinh xảo trắng ngần của Tô Hàm Nguyệt lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, nói một cách chắc chắn. Nàng tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh, càng yêu càng tổn thương, càng tổn thương càng đau, không dễ động lòng, nhưng một khi động lòng thì đến chết không đổi. Người phụ nữ này! Sắc mặt Khuynh Nhược U âm trầm đến cực hạn, nàng ta rất ghét thái độ của Tô Hàm Nguyệt, đối phương hoàn toàn không để nàng ta vào mắt. Sự khinh thường xuất phát từ nội tâm khiến nàng ta cực kỳ khó chịu. Đợi đến khi nghe được lời nàng nói với Lâm Nhất, nàng ta tức đến hộc máu, cái gì mà trên đời này ngoài nàng ra, không cho phép bất cứ người phụ nữ nào ức hiếp Lâm Nhất. Ngươi là cái thá gì, một dã nữ nhân không biết từ đâu nhảy ra cũng xứng nói lời này? Một tên Kiếm Nô, ruồi muỗi mà thôi, còn không được phép ức hiếp, đúng là nực cười. “Thật không biết điều, tên Kiếm Nô này, hôm nay ta vẫn phải giết ngươi!” Sát ý trên người Khuynh Nhược U ầm ầm tăng vọt, một vầng trăng tím sâu sắc dần dần dâng lên từ sau lưng nàng ta. Đó là một vầng trăng tím cực kỳ đáng sợ, màu tím nồng đậm, nhuộm cả đất trời này thành sương hoa màu tím. Vầng trăng màu tím ấy còn đáng sợ hơn vầng trăng màu tím che phủ lôi đài, dùng để khảo nghiệm nhân tài các phương lúc trước. Giết! Trăng tím treo giữa không trung, Khuynh Nhược U bay vọt lên không, cổ tay trắng ngần bóng loáng của nàng ta đưa ra khỏi tay áo. Năm ngón tay xòe ra, hóa chưởng thành trảo, chụp xuống phía Tô Hàm Nguyệt vẫn chưa quay đầu lại nhanh như chớp.Gương mặt tinh xảo của Khuynh Nhược U vô cùng dữ tợn dưới ánh trăng tím làm nền, nàng ta đã thật sự nổi sát ý. Nàng ta phải giết người phụ nữ này, sau đó sỉ nhục Lâm Nhất một trận trước mặt nàng, để nàng biết thế nào gọi là tuyệt vọng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gương mặt nàng trong trẻo lạnh lùng, chưa từng thay đổi, chỉ là giọng nói rõ ràng ôn hòa hơn nhiều. Lâm Nhất cười khổ trong lòng, hắn từng nghĩ tới cảnh tượng khi gặp lại nàng rất nhiều lần, nhưng không ngờ lại là vào lúc mình chật vật nhất. “Hàm Nguyệt…” Hắn nhìn đối phương, vô vàn cảm xúc, nhất thời không biết nói gì. Người con gái phong hoa tuyệt đại, có phong thái quân vương như thế này, ở cổ vực Nam Hoa trừ Tô Hàm Nguyệt ra còn có thể là ai! “Muốn bảo ta lùi về sau sao? Nhưng chuyện giữa phụ nữ vẫn nên để phụ nữ tự giải quyết. Trên đời này trừ ta ra, không thể để bất cứ người phụ nữ nào khác ức hiếp ngươi”. Trên gương mặt tinh xảo trắng ngần của Tô Hàm Nguyệt lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, nói một cách chắc chắn. Nàng tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh, càng yêu càng tổn thương, càng tổn thương càng đau, không dễ động lòng, nhưng một khi động lòng thì đến chết không đổi. Người phụ nữ này! Sắc mặt Khuynh Nhược U âm trầm đến cực hạn, nàng ta rất ghét thái độ của Tô Hàm Nguyệt, đối phương hoàn toàn không để nàng ta vào mắt. Sự khinh thường xuất phát từ nội tâm khiến nàng ta cực kỳ khó chịu. Đợi đến khi nghe được lời nàng nói với Lâm Nhất, nàng ta tức đến hộc máu, cái gì mà trên đời này ngoài nàng ra, không cho phép bất cứ người phụ nữ nào ức hiếp Lâm Nhất. Ngươi là cái thá gì, một dã nữ nhân không biết từ đâu nhảy ra cũng xứng nói lời này? Một tên Kiếm Nô, ruồi muỗi mà thôi, còn không được phép ức hiếp, đúng là nực cười. “Thật không biết điều, tên Kiếm Nô này, hôm nay ta vẫn phải giết ngươi!” Sát ý trên người Khuynh Nhược U ầm ầm tăng vọt, một vầng trăng tím sâu sắc dần dần dâng lên từ sau lưng nàng ta. Đó là một vầng trăng tím cực kỳ đáng sợ, màu tím nồng đậm, nhuộm cả đất trời này thành sương hoa màu tím. Vầng trăng màu tím ấy còn đáng sợ hơn vầng trăng màu tím che phủ lôi đài, dùng để khảo nghiệm nhân tài các phương lúc trước. Giết! Trăng tím treo giữa không trung, Khuynh Nhược U bay vọt lên không, cổ tay trắng ngần bóng loáng của nàng ta đưa ra khỏi tay áo. Năm ngón tay xòe ra, hóa chưởng thành trảo, chụp xuống phía Tô Hàm Nguyệt vẫn chưa quay đầu lại nhanh như chớp.Gương mặt tinh xảo của Khuynh Nhược U vô cùng dữ tợn dưới ánh trăng tím làm nền, nàng ta đã thật sự nổi sát ý. Nàng ta phải giết người phụ nữ này, sau đó sỉ nhục Lâm Nhất một trận trước mặt nàng, để nàng biết thế nào gọi là tuyệt vọng.