“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2559

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người kinh hoảng, vẻ mặt khẩn trương, vội vàng bay ra xa.  Đáng sợ quá, Khuynh Nhược U lại mạnh như vậy. Thảo nào có người nói nàng ta có thể tiến lên mười hạng đầu của Quần Long thịnh yến năm nay. Người con gái này không những xinh đẹp, mà thực lực của nàng ta cũng rất đáng kinh ngạc.  Nhưng đúng lúc đó, dị biến đã xảy ra.  Người con gái trước mặt Lâm Nhất đột nhiên quay đầu, khoảnh khắc quay đầu lại, giữa mi mày nàng có phong mang như đế vương lan tỏa. Trên người bùng phát ánh sáng chói mắt, nàng chưa ra tay, chỉ là ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Khuynh Nhược U.  Thịch!  Trái tim Khuynh Nhược U đánh thịch một tiếng, cảm giác tim mình ngừng đập. Người ở giữa không trung, năm ngón tay nhanh nhẹn dừng ở phía trước mặt Tô Hàm Nguyệt nhưng không thể chụp xuống, cả người nàng ta không thể động đậy.  Thiên Phách!  Đây là uy áp của Thiên Phách!  Trong nháy mắt, Khuynh Nhược U biến sắc, trong lòng vô cùng kinh hãi. Không, khí thế này hình như còn đáng sợ hơn cả các trưởng lão Thiên Phách của Tử Nguyệt Động Thiên.  Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao?  Rắc!  Vầng trăng màu tím trên trời đột nhiên vỡ tan, ánh trăng màu tím rút đi như thủy triều xuống. Chúng cảm giác được khí tức cực kỳ đáng sợ trên người Tô Hàm Nguyệt, dâng lên nỗi sợ theo bản năng.  Không, không… không!  Khuynh Nhược U hoảng hốt, Tử Nguyệt Tâm Kinh của nàng ta lại không nghe theo điều khiển, khí thế của mình cũng không nghe theo điều khiển của mình nữa.  “Phụt!”  Khuynh Nhược U nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, người rơi xuống từ giữa không trung, gian nan quỳ xuống đất.  Bộ dạng đó trông có vẻ khá buồn cười, nàng ta khí thế hùng hổ, thanh thế đáng sợ giết tới. Trông có vẻ như giây lát sau, Tô Hàm Nguyệt không chết cũng sẽ bị thương nặng, sẽ khá thê thảm.  Nhưng Tô Hàm Nguyệt chỉ mới xoay người lại, chưa làm gì cả, chỉ liếc mắt nhìn Khuynh Nhược U, nàng ta đã nôn ra máu, quỳ dưới đất.  Dường như không phải Tô Hàm Nguyệt ra tay, mà là Khuynh Nhược U tự động quỳ xuống đất. Hình ảnh đó vô cùng quái dị, khiến người ta khó mà hiểu nổi.  Thế là sao?  Các trưởng lão của Tử Nguyệt Động Thiên đều trợn tròn mắt, bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ là chuyện gì. Không những là bọn họ, mà người của Thiên Yêu Các và Bắc Tuyết Sơn Trang cũng tỏ ra ngạc nhiên, vô cùng chấn động.  Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?  Mặc dù Lâm Nhất là yêu nghiệt, mang đến cho mọi người sự chấn động rất lớn, nhưng ít nhiều vẫn nằm trong phạm vi có thể hiểu được. Thậm chí trong tông môn của bọn họ cũng có yêu nghiệt tuyệt thế ngang bằng hoặc vượt trên Lâm Nhất. Điều làm người khác ngạc nhiên ở hắn là tiềm lực đáng sợ trên người hắn.  Nhưng người con gái đột nhiên xuất hiện này lại mạnh vượt ngoài sự hiểu biết của bọn họ, không thể nhìn thấu. Ngoại trừ cực kỳ ít các cao thủ có thể nhìn ra một số manh mối, những người khác hoàn toàn mờ mịt.  Phải cứu Khuynh Nhược U! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người kinh hoảng, vẻ mặt khẩn trương, vội vàng bay ra xa.  Đáng sợ quá, Khuynh Nhược U lại mạnh như vậy. Thảo nào có người nói nàng ta có thể tiến lên mười hạng đầu của Quần Long thịnh yến năm nay. Người con gái này không những xinh đẹp, mà thực lực của nàng ta cũng rất đáng kinh ngạc.  Nhưng đúng lúc đó, dị biến đã xảy ra.  Người con gái trước mặt Lâm Nhất đột nhiên quay đầu, khoảnh khắc quay đầu lại, giữa mi mày nàng có phong mang như đế vương lan tỏa. Trên người bùng phát ánh sáng chói mắt, nàng chưa ra tay, chỉ là ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Khuynh Nhược U.  Thịch!  Trái tim Khuynh Nhược U đánh thịch một tiếng, cảm giác tim mình ngừng đập. Người ở giữa không trung, năm ngón tay nhanh nhẹn dừng ở phía trước mặt Tô Hàm Nguyệt nhưng không thể chụp xuống, cả người nàng ta không thể động đậy.  Thiên Phách!  Đây là uy áp của Thiên Phách!  Trong nháy mắt, Khuynh Nhược U biến sắc, trong lòng vô cùng kinh hãi. Không, khí thế này hình như còn đáng sợ hơn cả các trưởng lão Thiên Phách của Tử Nguyệt Động Thiên.  Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao?  Rắc!  Vầng trăng màu tím trên trời đột nhiên vỡ tan, ánh trăng màu tím rút đi như thủy triều xuống. Chúng cảm giác được khí tức cực kỳ đáng sợ trên người Tô Hàm Nguyệt, dâng lên nỗi sợ theo bản năng.  Không, không… không!  Khuynh Nhược U hoảng hốt, Tử Nguyệt Tâm Kinh của nàng ta lại không nghe theo điều khiển, khí thế của mình cũng không nghe theo điều khiển của mình nữa.  “Phụt!”  Khuynh Nhược U nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, người rơi xuống từ giữa không trung, gian nan quỳ xuống đất.  Bộ dạng đó trông có vẻ khá buồn cười, nàng ta khí thế hùng hổ, thanh thế đáng sợ giết tới. Trông có vẻ như giây lát sau, Tô Hàm Nguyệt không chết cũng sẽ bị thương nặng, sẽ khá thê thảm.  Nhưng Tô Hàm Nguyệt chỉ mới xoay người lại, chưa làm gì cả, chỉ liếc mắt nhìn Khuynh Nhược U, nàng ta đã nôn ra máu, quỳ dưới đất.  Dường như không phải Tô Hàm Nguyệt ra tay, mà là Khuynh Nhược U tự động quỳ xuống đất. Hình ảnh đó vô cùng quái dị, khiến người ta khó mà hiểu nổi.  Thế là sao?  Các trưởng lão của Tử Nguyệt Động Thiên đều trợn tròn mắt, bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ là chuyện gì. Không những là bọn họ, mà người của Thiên Yêu Các và Bắc Tuyết Sơn Trang cũng tỏ ra ngạc nhiên, vô cùng chấn động.  Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?  Mặc dù Lâm Nhất là yêu nghiệt, mang đến cho mọi người sự chấn động rất lớn, nhưng ít nhiều vẫn nằm trong phạm vi có thể hiểu được. Thậm chí trong tông môn của bọn họ cũng có yêu nghiệt tuyệt thế ngang bằng hoặc vượt trên Lâm Nhất. Điều làm người khác ngạc nhiên ở hắn là tiềm lực đáng sợ trên người hắn.  Nhưng người con gái đột nhiên xuất hiện này lại mạnh vượt ngoài sự hiểu biết của bọn họ, không thể nhìn thấu. Ngoại trừ cực kỳ ít các cao thủ có thể nhìn ra một số manh mối, những người khác hoàn toàn mờ mịt.  Phải cứu Khuynh Nhược U! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người kinh hoảng, vẻ mặt khẩn trương, vội vàng bay ra xa.  Đáng sợ quá, Khuynh Nhược U lại mạnh như vậy. Thảo nào có người nói nàng ta có thể tiến lên mười hạng đầu của Quần Long thịnh yến năm nay. Người con gái này không những xinh đẹp, mà thực lực của nàng ta cũng rất đáng kinh ngạc.  Nhưng đúng lúc đó, dị biến đã xảy ra.  Người con gái trước mặt Lâm Nhất đột nhiên quay đầu, khoảnh khắc quay đầu lại, giữa mi mày nàng có phong mang như đế vương lan tỏa. Trên người bùng phát ánh sáng chói mắt, nàng chưa ra tay, chỉ là ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Khuynh Nhược U.  Thịch!  Trái tim Khuynh Nhược U đánh thịch một tiếng, cảm giác tim mình ngừng đập. Người ở giữa không trung, năm ngón tay nhanh nhẹn dừng ở phía trước mặt Tô Hàm Nguyệt nhưng không thể chụp xuống, cả người nàng ta không thể động đậy.  Thiên Phách!  Đây là uy áp của Thiên Phách!  Trong nháy mắt, Khuynh Nhược U biến sắc, trong lòng vô cùng kinh hãi. Không, khí thế này hình như còn đáng sợ hơn cả các trưởng lão Thiên Phách của Tử Nguyệt Động Thiên.  Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao?  Rắc!  Vầng trăng màu tím trên trời đột nhiên vỡ tan, ánh trăng màu tím rút đi như thủy triều xuống. Chúng cảm giác được khí tức cực kỳ đáng sợ trên người Tô Hàm Nguyệt, dâng lên nỗi sợ theo bản năng.  Không, không… không!  Khuynh Nhược U hoảng hốt, Tử Nguyệt Tâm Kinh của nàng ta lại không nghe theo điều khiển, khí thế của mình cũng không nghe theo điều khiển của mình nữa.  “Phụt!”  Khuynh Nhược U nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, người rơi xuống từ giữa không trung, gian nan quỳ xuống đất.  Bộ dạng đó trông có vẻ khá buồn cười, nàng ta khí thế hùng hổ, thanh thế đáng sợ giết tới. Trông có vẻ như giây lát sau, Tô Hàm Nguyệt không chết cũng sẽ bị thương nặng, sẽ khá thê thảm.  Nhưng Tô Hàm Nguyệt chỉ mới xoay người lại, chưa làm gì cả, chỉ liếc mắt nhìn Khuynh Nhược U, nàng ta đã nôn ra máu, quỳ dưới đất.  Dường như không phải Tô Hàm Nguyệt ra tay, mà là Khuynh Nhược U tự động quỳ xuống đất. Hình ảnh đó vô cùng quái dị, khiến người ta khó mà hiểu nổi.  Thế là sao?  Các trưởng lão của Tử Nguyệt Động Thiên đều trợn tròn mắt, bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ là chuyện gì. Không những là bọn họ, mà người của Thiên Yêu Các và Bắc Tuyết Sơn Trang cũng tỏ ra ngạc nhiên, vô cùng chấn động.  Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?  Mặc dù Lâm Nhất là yêu nghiệt, mang đến cho mọi người sự chấn động rất lớn, nhưng ít nhiều vẫn nằm trong phạm vi có thể hiểu được. Thậm chí trong tông môn của bọn họ cũng có yêu nghiệt tuyệt thế ngang bằng hoặc vượt trên Lâm Nhất. Điều làm người khác ngạc nhiên ở hắn là tiềm lực đáng sợ trên người hắn.  Nhưng người con gái đột nhiên xuất hiện này lại mạnh vượt ngoài sự hiểu biết của bọn họ, không thể nhìn thấu. Ngoại trừ cực kỳ ít các cao thủ có thể nhìn ra một số manh mối, những người khác hoàn toàn mờ mịt.  Phải cứu Khuynh Nhược U! 

Chương 2559