“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2616

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm!  Đúng lúc này, một chuỗi tiếng gào rú kinh thiên động địa từ nơi hoang dã bên ngoài thành vọng đến, không chỉ tiếng thú rống, còn có ma vân cuồn cuộn đầy trời, chẳng mấy chốc, cả tòa thành đã chìm trong u tối.  Sắc trời âm u đến đáng sợ, yêu sát vô hình lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong thành.  “Đến rồi!”  Các võ giả trong thành Mộ Kiếm cảm thấy rất căng thẳng.  Khoảnh khắc yên lặng trước cơn bão rồi cũng qua đi, trận đại chiến mà rất nhiều người chờ mong rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.  Một lượng lớn võ giả trước đó vốn tràn đầy nhiệt huyết, nhưng khi đối mặt với bầu không khí áp lực bực này thì lòng bọn họ lại thấp thỏm không yên. Khi cơn bão táp chính thức đổ ập xuống, chỉ yêu sát thôi mà đã diễn hóa thành dị tượng cực kỳ đáng sợ.  Vèo!  Trong mắt Cơ Vô Dạ và Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, thân hình bọn họ nhoáng một cái, cả hai cùng bay về phía tường thành.  Trên tường thành nguy nga đã có võ giả đến từ sớm, khi thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ bị dọa tái mặt.  Cảnh tượng quả thật đáng sợ, yêu thú đông nghìn nghịt như đàn kiến vọt đến, phóng mắt nhìn, đó là một con số kh ủng bố, ít nhất lên đến trăm vạn.  “Thật đáng sợ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà yêu thú đã tụ tập nhiều như thế!”  “Thành Mộ Kiếm có thể thủ được không?”  “Khó mà nói được, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi! Dù sao cũng là thú triều ngàn năm khó gặp, ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra!”  “Cuối cùng thì ta cũng đã biết vì sao sau mỗi lần thú triều, thực lực của một số người sẽ tăng vọt. Chém giết thảm thiết bực này mà không chết, không mạnh lên mới thật sự là chuyện lạ!”  Trong cơn thú triều vô biên vô tận, xông lên trước nhất vẫn là yêu thú cảnh giới Huyền Võ, chính giữa là Tử Phủ, xa hơn nữa là yêu thú cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Ở nơi cuối tầm mắt, có rất nhiều yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Khí tức trên người đám yêu thú cấp bá chủ kia cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn đủ để so sánh với cao thủ Thiên Phách.  Ầm! Ầm! Ầm!  Trận quyết chiến bắt đầu, đại quân trấn thủ thành Mộ Kiếm xuất kích đầu tiên, nghênh đón đám yêu thú Huyền Võ xông lên trước.  Đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng, quân đội kết thành phương trận, không ngừng tiêu diệt yêu thú cảnh giới Huyền Võ. Hiệu suất rất cao, gần như một phương trận một ngàn người có thể ngăn được số lượng yêu thú lên đến vài vạn.  Tuy nhiên, số lượng yêu thú quá nhiều, hai bên chém giết cực kỳ thảm thiết.  “Chúng ta nên ra tay rồi!”  Khi yêu thú Tử Phủ sắp xông lên, những nhân tài kiệt xuất trên tường thành từ đằng sau xông đến trước nghênh đón.  Quân đội mạnh ở chỗ kết hợp thành một thể thống nhất, nếu bị yêu thú Tử Phủ xé rách phương trận, trận chiến này sẽ nghiêng về một phía, võ giả mặc sức cho yêu thú chém giết.  Các nhân tài kiệt xuất trong thành đến là vì điều này, thế nên bọn họ sẽ không ngồi yên mà nhìn.  Ánh mắt Cơ Vô Dạ lóe lên tia hưng phấn, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất, hai người đều buông tay mà chém giết.  Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa, xông lên cùng mọi người, đồng thời ra tay.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm!  Đúng lúc này, một chuỗi tiếng gào rú kinh thiên động địa từ nơi hoang dã bên ngoài thành vọng đến, không chỉ tiếng thú rống, còn có ma vân cuồn cuộn đầy trời, chẳng mấy chốc, cả tòa thành đã chìm trong u tối.  Sắc trời âm u đến đáng sợ, yêu sát vô hình lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong thành.  “Đến rồi!”  Các võ giả trong thành Mộ Kiếm cảm thấy rất căng thẳng.  Khoảnh khắc yên lặng trước cơn bão rồi cũng qua đi, trận đại chiến mà rất nhiều người chờ mong rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.  Một lượng lớn võ giả trước đó vốn tràn đầy nhiệt huyết, nhưng khi đối mặt với bầu không khí áp lực bực này thì lòng bọn họ lại thấp thỏm không yên. Khi cơn bão táp chính thức đổ ập xuống, chỉ yêu sát thôi mà đã diễn hóa thành dị tượng cực kỳ đáng sợ.  Vèo!  Trong mắt Cơ Vô Dạ và Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, thân hình bọn họ nhoáng một cái, cả hai cùng bay về phía tường thành.  Trên tường thành nguy nga đã có võ giả đến từ sớm, khi thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ bị dọa tái mặt.  Cảnh tượng quả thật đáng sợ, yêu thú đông nghìn nghịt như đàn kiến vọt đến, phóng mắt nhìn, đó là một con số kh ủng bố, ít nhất lên đến trăm vạn.  “Thật đáng sợ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà yêu thú đã tụ tập nhiều như thế!”  “Thành Mộ Kiếm có thể thủ được không?”  “Khó mà nói được, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi! Dù sao cũng là thú triều ngàn năm khó gặp, ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra!”  “Cuối cùng thì ta cũng đã biết vì sao sau mỗi lần thú triều, thực lực của một số người sẽ tăng vọt. Chém giết thảm thiết bực này mà không chết, không mạnh lên mới thật sự là chuyện lạ!”  Trong cơn thú triều vô biên vô tận, xông lên trước nhất vẫn là yêu thú cảnh giới Huyền Võ, chính giữa là Tử Phủ, xa hơn nữa là yêu thú cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Ở nơi cuối tầm mắt, có rất nhiều yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Khí tức trên người đám yêu thú cấp bá chủ kia cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn đủ để so sánh với cao thủ Thiên Phách.  Ầm! Ầm! Ầm!  Trận quyết chiến bắt đầu, đại quân trấn thủ thành Mộ Kiếm xuất kích đầu tiên, nghênh đón đám yêu thú Huyền Võ xông lên trước.  Đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng, quân đội kết thành phương trận, không ngừng tiêu diệt yêu thú cảnh giới Huyền Võ. Hiệu suất rất cao, gần như một phương trận một ngàn người có thể ngăn được số lượng yêu thú lên đến vài vạn.  Tuy nhiên, số lượng yêu thú quá nhiều, hai bên chém giết cực kỳ thảm thiết.  “Chúng ta nên ra tay rồi!”  Khi yêu thú Tử Phủ sắp xông lên, những nhân tài kiệt xuất trên tường thành từ đằng sau xông đến trước nghênh đón.  Quân đội mạnh ở chỗ kết hợp thành một thể thống nhất, nếu bị yêu thú Tử Phủ xé rách phương trận, trận chiến này sẽ nghiêng về một phía, võ giả mặc sức cho yêu thú chém giết.  Các nhân tài kiệt xuất trong thành đến là vì điều này, thế nên bọn họ sẽ không ngồi yên mà nhìn.  Ánh mắt Cơ Vô Dạ lóe lên tia hưng phấn, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất, hai người đều buông tay mà chém giết.  Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa, xông lên cùng mọi người, đồng thời ra tay.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm!  Đúng lúc này, một chuỗi tiếng gào rú kinh thiên động địa từ nơi hoang dã bên ngoài thành vọng đến, không chỉ tiếng thú rống, còn có ma vân cuồn cuộn đầy trời, chẳng mấy chốc, cả tòa thành đã chìm trong u tối.  Sắc trời âm u đến đáng sợ, yêu sát vô hình lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong thành.  “Đến rồi!”  Các võ giả trong thành Mộ Kiếm cảm thấy rất căng thẳng.  Khoảnh khắc yên lặng trước cơn bão rồi cũng qua đi, trận đại chiến mà rất nhiều người chờ mong rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.  Một lượng lớn võ giả trước đó vốn tràn đầy nhiệt huyết, nhưng khi đối mặt với bầu không khí áp lực bực này thì lòng bọn họ lại thấp thỏm không yên. Khi cơn bão táp chính thức đổ ập xuống, chỉ yêu sát thôi mà đã diễn hóa thành dị tượng cực kỳ đáng sợ.  Vèo!  Trong mắt Cơ Vô Dạ và Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, thân hình bọn họ nhoáng một cái, cả hai cùng bay về phía tường thành.  Trên tường thành nguy nga đã có võ giả đến từ sớm, khi thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ bị dọa tái mặt.  Cảnh tượng quả thật đáng sợ, yêu thú đông nghìn nghịt như đàn kiến vọt đến, phóng mắt nhìn, đó là một con số kh ủng bố, ít nhất lên đến trăm vạn.  “Thật đáng sợ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà yêu thú đã tụ tập nhiều như thế!”  “Thành Mộ Kiếm có thể thủ được không?”  “Khó mà nói được, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi! Dù sao cũng là thú triều ngàn năm khó gặp, ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra!”  “Cuối cùng thì ta cũng đã biết vì sao sau mỗi lần thú triều, thực lực của một số người sẽ tăng vọt. Chém giết thảm thiết bực này mà không chết, không mạnh lên mới thật sự là chuyện lạ!”  Trong cơn thú triều vô biên vô tận, xông lên trước nhất vẫn là yêu thú cảnh giới Huyền Võ, chính giữa là Tử Phủ, xa hơn nữa là yêu thú cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Ở nơi cuối tầm mắt, có rất nhiều yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Khí tức trên người đám yêu thú cấp bá chủ kia cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn đủ để so sánh với cao thủ Thiên Phách.  Ầm! Ầm! Ầm!  Trận quyết chiến bắt đầu, đại quân trấn thủ thành Mộ Kiếm xuất kích đầu tiên, nghênh đón đám yêu thú Huyền Võ xông lên trước.  Đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng, quân đội kết thành phương trận, không ngừng tiêu diệt yêu thú cảnh giới Huyền Võ. Hiệu suất rất cao, gần như một phương trận một ngàn người có thể ngăn được số lượng yêu thú lên đến vài vạn.  Tuy nhiên, số lượng yêu thú quá nhiều, hai bên chém giết cực kỳ thảm thiết.  “Chúng ta nên ra tay rồi!”  Khi yêu thú Tử Phủ sắp xông lên, những nhân tài kiệt xuất trên tường thành từ đằng sau xông đến trước nghênh đón.  Quân đội mạnh ở chỗ kết hợp thành một thể thống nhất, nếu bị yêu thú Tử Phủ xé rách phương trận, trận chiến này sẽ nghiêng về một phía, võ giả mặc sức cho yêu thú chém giết.  Các nhân tài kiệt xuất trong thành đến là vì điều này, thế nên bọn họ sẽ không ngồi yên mà nhìn.  Ánh mắt Cơ Vô Dạ lóe lên tia hưng phấn, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất, hai người đều buông tay mà chém giết.  Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa, xông lên cùng mọi người, đồng thời ra tay.  

Chương 2616