“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2617

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nửa canh giờ sau, đám yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ chỉ còn cách thành Mộ Kiếm độ khoảng hai trăm dặm, rất nhiều cao thủ Thiên Phách tọa trấn trong phủ thành chủ ào ào bay lên trời.  “Không biết đến khi nào Thú Vương mới xuất hiện, giờ cứ làm thịt yêu thú cấp bá chủ trước để làm nóng tay vậy”.  Ô Tiếu Thiên lười biếng cười, cùng xông lên với những cao thủ cảnh giới Thiên Phách, hướng về phía đám yêu thú cấp bá chủ kia.  “Tên này đúng là ngông cuồng, khoác lác cũng không biết nhìn lại thực lực của mình”.  “Chúng ta cũng ra tay đi, không thể để một mình hắn ta cướp hết danh tiếng được”.  “Giết!”  Tần Dương, Tạ Vũ, Triệu Phong,… những yêu nghiệt tuyệt đỉnh thuộc bảng 30 trên bảng Long Vân, tâm tính ngạo mạn, mục tiêu của bọn họ chính là đám… yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Thú triều kh ủng bố ngàn năm khó gặp khiến lòng người sôi trào, đến lúc này, trận chém giết kinh thiên động địa chính thức mở màn.  Giết!  Phút chốc, tòa thành bị ma vân bao phủ vang lên tiếng hô giết rung trời.  Hằng hà sa số võ giả cùng biển yêu thú mênh mông hòa vào nhau, chân nguyên cuồn cuộn, sát khí ngập trời. Chỉ trong chốc lát, vùng đất này đã máu chảy thành sống, thây chất thành núi.  Có xương cốt của yêu thú, cũng có thi thể của con người.  Không có gì ngoài cái gọi tôi luyện trong sinh tử, chiến đấu với thú triều bực này vốn là vì nhân loại. Toàn bộ người bình thường trong phạm vi thành Mộ Kiếm đều lui về sau.  Một khi thành bị phá, dân chúng chạy nạn sẽ phải đối mặt với một trận hạo kiếp. Số dân chúng tính bằng ngàn vạn này sẽ chết thảm dưới móng vuốt yêu thú, trở thành những đống xương khô.  Thoạt nhìn, trận chiến này có vẻ hỗn loạn, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể lần ra dấu vết trong đó.  Ở nơi xa nhất của chiến trường, đám người Ô Tiếu Thiên, Tần Dương,… những yêu nghiệt tuyệt đỉnh và các cao thủ cảnh giới Thiên Phách của phủ thành chủ đang chiến đấu với yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Nơi đó xuất hiện dị tượng đáng sợ nhất, cũng là nơi trận chiến ác liệt nhất, chỉ dư chấn thôi đã đủ đánh chết nhân tài kiệt xuất cảnh giới Tử Phủ.  Phía trước chính là Lâm Nhất, Cơ Vô Dạ và nhân tài kiệt xuất bản địa cũng như từ các nơi đổ về, bọn họ phụ trách chém giết yêu thú Bán Bộ Thiên Phách có huyết mạch bình thường.  Tiếp theo chính là một vài nhân tài kiệt xuất bình thường phụ trách đối chiến với yêu thú cảnh giới Âm Dương.Dưới tường thành là mấy vạn đại quân tinh nhuệ của thành Mộ Kiếm kết thành phương trận, vây chặt yêu thú cảnh giới Huyền Võ. Nhiệm vụ của bọn họ cũng không hề dễ dàng, bởi số lượng yêu thú Huyền Võ là nhiều nhất, tính sơ qua cũng có ít nhất trăm vạn.  Trận đại chiến phân ra thành bốn chiến trường, bố trí phòng ngự theo tầng, phân chia trách nhiệm rõ ràng.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nửa canh giờ sau, đám yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ chỉ còn cách thành Mộ Kiếm độ khoảng hai trăm dặm, rất nhiều cao thủ Thiên Phách tọa trấn trong phủ thành chủ ào ào bay lên trời.  “Không biết đến khi nào Thú Vương mới xuất hiện, giờ cứ làm thịt yêu thú cấp bá chủ trước để làm nóng tay vậy”.  Ô Tiếu Thiên lười biếng cười, cùng xông lên với những cao thủ cảnh giới Thiên Phách, hướng về phía đám yêu thú cấp bá chủ kia.  “Tên này đúng là ngông cuồng, khoác lác cũng không biết nhìn lại thực lực của mình”.  “Chúng ta cũng ra tay đi, không thể để một mình hắn ta cướp hết danh tiếng được”.  “Giết!”  Tần Dương, Tạ Vũ, Triệu Phong,… những yêu nghiệt tuyệt đỉnh thuộc bảng 30 trên bảng Long Vân, tâm tính ngạo mạn, mục tiêu của bọn họ chính là đám… yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Thú triều kh ủng bố ngàn năm khó gặp khiến lòng người sôi trào, đến lúc này, trận chém giết kinh thiên động địa chính thức mở màn.  Giết!  Phút chốc, tòa thành bị ma vân bao phủ vang lên tiếng hô giết rung trời.  Hằng hà sa số võ giả cùng biển yêu thú mênh mông hòa vào nhau, chân nguyên cuồn cuộn, sát khí ngập trời. Chỉ trong chốc lát, vùng đất này đã máu chảy thành sống, thây chất thành núi.  Có xương cốt của yêu thú, cũng có thi thể của con người.  Không có gì ngoài cái gọi tôi luyện trong sinh tử, chiến đấu với thú triều bực này vốn là vì nhân loại. Toàn bộ người bình thường trong phạm vi thành Mộ Kiếm đều lui về sau.  Một khi thành bị phá, dân chúng chạy nạn sẽ phải đối mặt với một trận hạo kiếp. Số dân chúng tính bằng ngàn vạn này sẽ chết thảm dưới móng vuốt yêu thú, trở thành những đống xương khô.  Thoạt nhìn, trận chiến này có vẻ hỗn loạn, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể lần ra dấu vết trong đó.  Ở nơi xa nhất của chiến trường, đám người Ô Tiếu Thiên, Tần Dương,… những yêu nghiệt tuyệt đỉnh và các cao thủ cảnh giới Thiên Phách của phủ thành chủ đang chiến đấu với yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Nơi đó xuất hiện dị tượng đáng sợ nhất, cũng là nơi trận chiến ác liệt nhất, chỉ dư chấn thôi đã đủ đánh chết nhân tài kiệt xuất cảnh giới Tử Phủ.  Phía trước chính là Lâm Nhất, Cơ Vô Dạ và nhân tài kiệt xuất bản địa cũng như từ các nơi đổ về, bọn họ phụ trách chém giết yêu thú Bán Bộ Thiên Phách có huyết mạch bình thường.  Tiếp theo chính là một vài nhân tài kiệt xuất bình thường phụ trách đối chiến với yêu thú cảnh giới Âm Dương.Dưới tường thành là mấy vạn đại quân tinh nhuệ của thành Mộ Kiếm kết thành phương trận, vây chặt yêu thú cảnh giới Huyền Võ. Nhiệm vụ của bọn họ cũng không hề dễ dàng, bởi số lượng yêu thú Huyền Võ là nhiều nhất, tính sơ qua cũng có ít nhất trăm vạn.  Trận đại chiến phân ra thành bốn chiến trường, bố trí phòng ngự theo tầng, phân chia trách nhiệm rõ ràng.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nửa canh giờ sau, đám yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ chỉ còn cách thành Mộ Kiếm độ khoảng hai trăm dặm, rất nhiều cao thủ Thiên Phách tọa trấn trong phủ thành chủ ào ào bay lên trời.  “Không biết đến khi nào Thú Vương mới xuất hiện, giờ cứ làm thịt yêu thú cấp bá chủ trước để làm nóng tay vậy”.  Ô Tiếu Thiên lười biếng cười, cùng xông lên với những cao thủ cảnh giới Thiên Phách, hướng về phía đám yêu thú cấp bá chủ kia.  “Tên này đúng là ngông cuồng, khoác lác cũng không biết nhìn lại thực lực của mình”.  “Chúng ta cũng ra tay đi, không thể để một mình hắn ta cướp hết danh tiếng được”.  “Giết!”  Tần Dương, Tạ Vũ, Triệu Phong,… những yêu nghiệt tuyệt đỉnh thuộc bảng 30 trên bảng Long Vân, tâm tính ngạo mạn, mục tiêu của bọn họ chính là đám… yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Thú triều kh ủng bố ngàn năm khó gặp khiến lòng người sôi trào, đến lúc này, trận chém giết kinh thiên động địa chính thức mở màn.  Giết!  Phút chốc, tòa thành bị ma vân bao phủ vang lên tiếng hô giết rung trời.  Hằng hà sa số võ giả cùng biển yêu thú mênh mông hòa vào nhau, chân nguyên cuồn cuộn, sát khí ngập trời. Chỉ trong chốc lát, vùng đất này đã máu chảy thành sống, thây chất thành núi.  Có xương cốt của yêu thú, cũng có thi thể của con người.  Không có gì ngoài cái gọi tôi luyện trong sinh tử, chiến đấu với thú triều bực này vốn là vì nhân loại. Toàn bộ người bình thường trong phạm vi thành Mộ Kiếm đều lui về sau.  Một khi thành bị phá, dân chúng chạy nạn sẽ phải đối mặt với một trận hạo kiếp. Số dân chúng tính bằng ngàn vạn này sẽ chết thảm dưới móng vuốt yêu thú, trở thành những đống xương khô.  Thoạt nhìn, trận chiến này có vẻ hỗn loạn, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể lần ra dấu vết trong đó.  Ở nơi xa nhất của chiến trường, đám người Ô Tiếu Thiên, Tần Dương,… những yêu nghiệt tuyệt đỉnh và các cao thủ cảnh giới Thiên Phách của phủ thành chủ đang chiến đấu với yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cấp bá chủ.  Nơi đó xuất hiện dị tượng đáng sợ nhất, cũng là nơi trận chiến ác liệt nhất, chỉ dư chấn thôi đã đủ đánh chết nhân tài kiệt xuất cảnh giới Tử Phủ.  Phía trước chính là Lâm Nhất, Cơ Vô Dạ và nhân tài kiệt xuất bản địa cũng như từ các nơi đổ về, bọn họ phụ trách chém giết yêu thú Bán Bộ Thiên Phách có huyết mạch bình thường.  Tiếp theo chính là một vài nhân tài kiệt xuất bình thường phụ trách đối chiến với yêu thú cảnh giới Âm Dương.Dưới tường thành là mấy vạn đại quân tinh nhuệ của thành Mộ Kiếm kết thành phương trận, vây chặt yêu thú cảnh giới Huyền Võ. Nhiệm vụ của bọn họ cũng không hề dễ dàng, bởi số lượng yêu thú Huyền Võ là nhiều nhất, tính sơ qua cũng có ít nhất trăm vạn.  Trận đại chiến phân ra thành bốn chiến trường, bố trí phòng ngự theo tầng, phân chia trách nhiệm rõ ràng.  

Chương 2617