“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2629
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta phẫn nộ hét lên, trực diện đỡ lấy trụ đá đập xuống của Hám Thiên Ma Viên, kiếm quang và yêu sát màu đen vỡ nát cùng một lúc. Cơ Vô Dạ nhanh chóng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hơi khó coi. Giết! Hai người đều bị trúng một đòn nhưng ý chí chiến đấu không hề giảm sút, họ bay lên không trung, tiếp tục lao tới tấn công. “Quyết tâm thật đấy, không ngờ hai người này lại muốn hợp lực gi ết chết Hám Thiên Ma Viên!” “Khó lắm! Con Hám Thiên Ma Viên này quá đáng sợ, trừ phi là Ô Tiếu Thiên, nếu không kể cả yêu nghiệt tuyệt đỉnh tiếp viện, họ cũng chưa chắc có thể giết được đối phương, cùng lắm là ngang tài ngang sức”. “Đúng thế, hai người này hợp lực sợ rằng sẽ khó thoát được cái chết”. Ầm! Đúng lúc này, một tia quyền mang đỏ rực chiếu rọi cả vùng trời, đánh vào người Hám Thiên Ma Viên. Hám Thiên Ma Viên lùi lại vài bước, lớp yêu sát màu đen che phủ trên người nó cũng bị đốt cháy, trên bề mặt cơ thể bị cháy thành vết thương đỏ như máu. “Ý chí hoả diễm mạnh quá”.Nhìn thấy đòn tấn công đáng sợ này, Lâm Nhất thầm nói trong lòng, chắc chắn người đến đã lĩnh ngộ ý chí võ đạo. Nếu không đòn tấn công này đừng nói là đả thương Hám Thiên Ma Viên, e rằng muốn đẩy lùi nó cũng không được. “Là đại đệ tử Tần Dương của Huyền Dương Điện!” Tần Dương của Huyền Dương Điện, đứng hạng hai mươi ba trong bảng Long Vân kỳ trước, yêu nghiệt tuyệt đỉnh danh xứng với thực. “Hắn ta đến tiếp viện rồi, đúng là phải đến thôi, nếu không mấy thiên tài Tử Phủ này sẽ phải chết hết”. Thấy Tần Dương đột nhiên xuất hiện, mọi người yên tâm hơn được một chút. “Cơ Vô Dạ, sư huynh của ngươi bảo ta chuyển lời với ngươi rằng đừng có đi tìm đường chết, ngươi không phải đối thủ của Hám Thiên Ma Viên này đâu”. Trên người Tần Dương loé lên ánh lửa, chân nguyên Hoả Diễm hùng hậu mang đến cho người ta một cảm giác mênh mông vô tận như đại dương. Tu vi thâm hậu như thế, chắc chắn là đã tu luyện công pháp nào đó đến cảnh giới khá cao siêu rồi. Nếu không dưới tình huống cảnh giới tu vi chênh lệch không lớn, chân nguyên không thể chênh lệch đến mức này được. Ánh mắt Tần Dương vô cùng nóng bỏng, Hám Thiên Ma Viên này có huyết mạch man thú viễn cổ, có thể xem là một tồn tại hàng đầu trong yêu thú cấp bá chủ. Nếu có thể đánh chết nó, giá trị yêu đan chắc chắn không thể tưởng tượng nổi. Đây cũng là lý do vì sao hắn ta đột nhiên chủ động xin đi tiếp viện. Yêu nghiệt hàng đầu không có mặt, nơi này không ai có thể tranh giành với hắn ta cả! Cơ Vô Dạ lau khô vết máu trên khoé miệng, nét mặt ít nhiều có hơi không cam lòng, nhưng đối phương nói rất đúng. Rõ ràng khí thế trên người Tần Dương đáng sợ hơn, Hám Thiên Ma Viên tạm thời bỏ qua cho Lâm Nhất, bắt đầu tập trung tấn công Tần Dương. Ầm! Ánh lửa biến mất, Tần Dương sử dụng thân pháp cực kỳ cao siêu, nhanh chóng tránh thoát đòn tấn công của Hám Thiên Ma Viên, không bị yêu sát màu đen của nó cuốn lấy. “Huyền Dương Liệt Nhật!” Vào khoảnh khắc ánh lửa ngưng tụ, Tần Dương xuất hiện trên không trung, hắn ta hừ lạnh, nâng tay lên đánh mạnh xuống một chưởng. Trong nháy mắt, vô số chân nguyên Hoả Diễm ngưng tụ ở lòng bàn tay của hắn ta, dưới sự gia trì của ý chí Hoả Diễm, chân nguyên Hoả Diễm vừa hùng hậu vừa mênh mông cô đọng lại gấp mấy chục lần, bộc phát ra uy lực có thể sánh với mặt trời. Nó bay nhanh như chớp, xuyên qua hư không, đánh về phía Hám Thiên Ma Viên. Ầm! Trước ngực Hám Thiên Ma Viên lập tức bị đánh ra một lỗ thủng lớn, ngọn lửa bám trên vết thương, vẫn không ngừng bốc cháy. Gào! Gào! Gào!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta phẫn nộ hét lên, trực diện đỡ lấy trụ đá đập xuống của Hám Thiên Ma Viên, kiếm quang và yêu sát màu đen vỡ nát cùng một lúc. Cơ Vô Dạ nhanh chóng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hơi khó coi. Giết! Hai người đều bị trúng một đòn nhưng ý chí chiến đấu không hề giảm sút, họ bay lên không trung, tiếp tục lao tới tấn công. “Quyết tâm thật đấy, không ngờ hai người này lại muốn hợp lực gi ết chết Hám Thiên Ma Viên!” “Khó lắm! Con Hám Thiên Ma Viên này quá đáng sợ, trừ phi là Ô Tiếu Thiên, nếu không kể cả yêu nghiệt tuyệt đỉnh tiếp viện, họ cũng chưa chắc có thể giết được đối phương, cùng lắm là ngang tài ngang sức”. “Đúng thế, hai người này hợp lực sợ rằng sẽ khó thoát được cái chết”. Ầm! Đúng lúc này, một tia quyền mang đỏ rực chiếu rọi cả vùng trời, đánh vào người Hám Thiên Ma Viên. Hám Thiên Ma Viên lùi lại vài bước, lớp yêu sát màu đen che phủ trên người nó cũng bị đốt cháy, trên bề mặt cơ thể bị cháy thành vết thương đỏ như máu. “Ý chí hoả diễm mạnh quá”.Nhìn thấy đòn tấn công đáng sợ này, Lâm Nhất thầm nói trong lòng, chắc chắn người đến đã lĩnh ngộ ý chí võ đạo. Nếu không đòn tấn công này đừng nói là đả thương Hám Thiên Ma Viên, e rằng muốn đẩy lùi nó cũng không được. “Là đại đệ tử Tần Dương của Huyền Dương Điện!” Tần Dương của Huyền Dương Điện, đứng hạng hai mươi ba trong bảng Long Vân kỳ trước, yêu nghiệt tuyệt đỉnh danh xứng với thực. “Hắn ta đến tiếp viện rồi, đúng là phải đến thôi, nếu không mấy thiên tài Tử Phủ này sẽ phải chết hết”. Thấy Tần Dương đột nhiên xuất hiện, mọi người yên tâm hơn được một chút. “Cơ Vô Dạ, sư huynh của ngươi bảo ta chuyển lời với ngươi rằng đừng có đi tìm đường chết, ngươi không phải đối thủ của Hám Thiên Ma Viên này đâu”. Trên người Tần Dương loé lên ánh lửa, chân nguyên Hoả Diễm hùng hậu mang đến cho người ta một cảm giác mênh mông vô tận như đại dương. Tu vi thâm hậu như thế, chắc chắn là đã tu luyện công pháp nào đó đến cảnh giới khá cao siêu rồi. Nếu không dưới tình huống cảnh giới tu vi chênh lệch không lớn, chân nguyên không thể chênh lệch đến mức này được. Ánh mắt Tần Dương vô cùng nóng bỏng, Hám Thiên Ma Viên này có huyết mạch man thú viễn cổ, có thể xem là một tồn tại hàng đầu trong yêu thú cấp bá chủ. Nếu có thể đánh chết nó, giá trị yêu đan chắc chắn không thể tưởng tượng nổi. Đây cũng là lý do vì sao hắn ta đột nhiên chủ động xin đi tiếp viện. Yêu nghiệt hàng đầu không có mặt, nơi này không ai có thể tranh giành với hắn ta cả! Cơ Vô Dạ lau khô vết máu trên khoé miệng, nét mặt ít nhiều có hơi không cam lòng, nhưng đối phương nói rất đúng. Rõ ràng khí thế trên người Tần Dương đáng sợ hơn, Hám Thiên Ma Viên tạm thời bỏ qua cho Lâm Nhất, bắt đầu tập trung tấn công Tần Dương. Ầm! Ánh lửa biến mất, Tần Dương sử dụng thân pháp cực kỳ cao siêu, nhanh chóng tránh thoát đòn tấn công của Hám Thiên Ma Viên, không bị yêu sát màu đen của nó cuốn lấy. “Huyền Dương Liệt Nhật!” Vào khoảnh khắc ánh lửa ngưng tụ, Tần Dương xuất hiện trên không trung, hắn ta hừ lạnh, nâng tay lên đánh mạnh xuống một chưởng. Trong nháy mắt, vô số chân nguyên Hoả Diễm ngưng tụ ở lòng bàn tay của hắn ta, dưới sự gia trì của ý chí Hoả Diễm, chân nguyên Hoả Diễm vừa hùng hậu vừa mênh mông cô đọng lại gấp mấy chục lần, bộc phát ra uy lực có thể sánh với mặt trời. Nó bay nhanh như chớp, xuyên qua hư không, đánh về phía Hám Thiên Ma Viên. Ầm! Trước ngực Hám Thiên Ma Viên lập tức bị đánh ra một lỗ thủng lớn, ngọn lửa bám trên vết thương, vẫn không ngừng bốc cháy. Gào! Gào! Gào!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta phẫn nộ hét lên, trực diện đỡ lấy trụ đá đập xuống của Hám Thiên Ma Viên, kiếm quang và yêu sát màu đen vỡ nát cùng một lúc. Cơ Vô Dạ nhanh chóng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hơi khó coi. Giết! Hai người đều bị trúng một đòn nhưng ý chí chiến đấu không hề giảm sút, họ bay lên không trung, tiếp tục lao tới tấn công. “Quyết tâm thật đấy, không ngờ hai người này lại muốn hợp lực gi ết chết Hám Thiên Ma Viên!” “Khó lắm! Con Hám Thiên Ma Viên này quá đáng sợ, trừ phi là Ô Tiếu Thiên, nếu không kể cả yêu nghiệt tuyệt đỉnh tiếp viện, họ cũng chưa chắc có thể giết được đối phương, cùng lắm là ngang tài ngang sức”. “Đúng thế, hai người này hợp lực sợ rằng sẽ khó thoát được cái chết”. Ầm! Đúng lúc này, một tia quyền mang đỏ rực chiếu rọi cả vùng trời, đánh vào người Hám Thiên Ma Viên. Hám Thiên Ma Viên lùi lại vài bước, lớp yêu sát màu đen che phủ trên người nó cũng bị đốt cháy, trên bề mặt cơ thể bị cháy thành vết thương đỏ như máu. “Ý chí hoả diễm mạnh quá”.Nhìn thấy đòn tấn công đáng sợ này, Lâm Nhất thầm nói trong lòng, chắc chắn người đến đã lĩnh ngộ ý chí võ đạo. Nếu không đòn tấn công này đừng nói là đả thương Hám Thiên Ma Viên, e rằng muốn đẩy lùi nó cũng không được. “Là đại đệ tử Tần Dương của Huyền Dương Điện!” Tần Dương của Huyền Dương Điện, đứng hạng hai mươi ba trong bảng Long Vân kỳ trước, yêu nghiệt tuyệt đỉnh danh xứng với thực. “Hắn ta đến tiếp viện rồi, đúng là phải đến thôi, nếu không mấy thiên tài Tử Phủ này sẽ phải chết hết”. Thấy Tần Dương đột nhiên xuất hiện, mọi người yên tâm hơn được một chút. “Cơ Vô Dạ, sư huynh của ngươi bảo ta chuyển lời với ngươi rằng đừng có đi tìm đường chết, ngươi không phải đối thủ của Hám Thiên Ma Viên này đâu”. Trên người Tần Dương loé lên ánh lửa, chân nguyên Hoả Diễm hùng hậu mang đến cho người ta một cảm giác mênh mông vô tận như đại dương. Tu vi thâm hậu như thế, chắc chắn là đã tu luyện công pháp nào đó đến cảnh giới khá cao siêu rồi. Nếu không dưới tình huống cảnh giới tu vi chênh lệch không lớn, chân nguyên không thể chênh lệch đến mức này được. Ánh mắt Tần Dương vô cùng nóng bỏng, Hám Thiên Ma Viên này có huyết mạch man thú viễn cổ, có thể xem là một tồn tại hàng đầu trong yêu thú cấp bá chủ. Nếu có thể đánh chết nó, giá trị yêu đan chắc chắn không thể tưởng tượng nổi. Đây cũng là lý do vì sao hắn ta đột nhiên chủ động xin đi tiếp viện. Yêu nghiệt hàng đầu không có mặt, nơi này không ai có thể tranh giành với hắn ta cả! Cơ Vô Dạ lau khô vết máu trên khoé miệng, nét mặt ít nhiều có hơi không cam lòng, nhưng đối phương nói rất đúng. Rõ ràng khí thế trên người Tần Dương đáng sợ hơn, Hám Thiên Ma Viên tạm thời bỏ qua cho Lâm Nhất, bắt đầu tập trung tấn công Tần Dương. Ầm! Ánh lửa biến mất, Tần Dương sử dụng thân pháp cực kỳ cao siêu, nhanh chóng tránh thoát đòn tấn công của Hám Thiên Ma Viên, không bị yêu sát màu đen của nó cuốn lấy. “Huyền Dương Liệt Nhật!” Vào khoảnh khắc ánh lửa ngưng tụ, Tần Dương xuất hiện trên không trung, hắn ta hừ lạnh, nâng tay lên đánh mạnh xuống một chưởng. Trong nháy mắt, vô số chân nguyên Hoả Diễm ngưng tụ ở lòng bàn tay của hắn ta, dưới sự gia trì của ý chí Hoả Diễm, chân nguyên Hoả Diễm vừa hùng hậu vừa mênh mông cô đọng lại gấp mấy chục lần, bộc phát ra uy lực có thể sánh với mặt trời. Nó bay nhanh như chớp, xuyên qua hư không, đánh về phía Hám Thiên Ma Viên. Ầm! Trước ngực Hám Thiên Ma Viên lập tức bị đánh ra một lỗ thủng lớn, ngọn lửa bám trên vết thương, vẫn không ngừng bốc cháy. Gào! Gào! Gào!