“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2654
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đợi khi kiếm quang chém xuống, màn đêm biến mất, ánh sao tản ra, ảo ảnh Viêm Long bị chém thành vô số mảnh. Kiếm thế trên người Lâm Nhất đã phát ra không thể thu lại, hắn bay vọt lên không với khí thế sắc bén vô địch. Khoảng cách một nghìn mét cuối cùng chớp mắt đã được kéo gần, dường như hắn chỉ mới nhấc chân lên, lúc rơi xuống đã tới trước mặt quả Viêm Long. Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, khom người xuống, đưa tay muốn nhổ quả Viêm Long ra. Ầm ầm! Nhưng hắn lại bị một luồng uy lực cản trở, quả Viêm Long giống như dung hòa với đất trời, hoàn toàn không nhổ ra được. Dường như sau khi động vào nó, cả không gian sẽ sụp đổ, không thể thu dọn.Không nhổ lên được? Lâm Nhất âm thầm kinh hãi, nội tình ba nghìn năm này đúng là đáng sợ, dù mình đã phá được khu vực đặc biệt của nó cũng không thể lấy được nó. Gào! Lâm Nhất chỉ mới phân tâm một chút, một cái đầu rồng đột nhiên tấn công về phía hắn trong tiếng thét gào. Nó tới gần rồi, há miệng gầm lên một tiếng, uy lực Viêm Long kết hợp với sóng âm ngọn lửa nóng hổi cuốn tới. Vù! Vù! Vù! Lâm Nhất buộc phải buông tay, tung ra ba quyền liên tiếp, sau mỗi một quyền lại lùi trăm mét, sau ba quyền mới đánh tan được sóng lửa đáng sợ đó. Vù vù! Hắn vừa đứng vững bước chân, trong sóng âm dao động, kiếm thế quanh người Lâm Nhất chấn động không thôi, phát ra kiếm âm leng keng. “Chưa thôi phải không, tưởng ta không trị được ngươi thật sao?” Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tức giận, mới lùi lại tí là được nước lấn tới. Quả Viêm Long này vẫn chưa có linh trí đã kế thừa bản tính kiêu căng cuồng bạo của Viêm Long. Tâm niệm khẽ động, hai tay Lâm Nhất kết ấn, lại tiếp tục đi về phía trước. Lần này hắn đi rất chậm, kiếm ý Thông Linh phát ra hết không hề giữ lại, mỗi một bước đi đều có ánh kiếm phá vỡ bầu trời. Soạt! Bầu trời bị xé rách không ngừng lành lại, nhưng ánh sao rơi xuống dưới sự điều khiển của Lâm Nhất lại lượn lờ không tan, giống như đom đóm tự tại bay lượn. Sau mười bước, thân hình Lâm Nhất vẫn mỏng manh, kiếm thế tích lũy lại dày nặng giống như núi. Mỗi một bước hắn đi, mặt đất đều sẽ rung chuyển điên cuồng, kiếm ý Thông Linh tích lũy trên người không ngừng thăm dò giới hạn chịu đựng của xác thịt. Gào! Gào! Gào! Quả Viêm Long cảm nhận được sức uy hiếp, bầu trời trên đỉnh đầu nó không ngừng có lửa vàng chói rơi xuống, hội tụ thành ngọn lửa dung nham nóng chảy, giống như thực thể không ngừng trộn lẫn vào nhau. Ầm! Ngọn lửa màu vàng giống như dung nham nóng chảy đột nhiên huyễn hóa thành một con Viêm Long tỏa sáng lấp lánh, không phải ảo ảnh, mà là Viêm Long thực sự hoàn toàn do ngọn lửa ngưng tụ. Lúc Lâm Nhất chỉ còn cách quả Viêm Long trăm mét, tiếng gào thét ập tới. Sắc mặt Lâm Nhất nghiêm trọng, kiếm ý Thông Linh tích lũy đến cực hạn sắp phá hủy cả gò má hắn. Thấy Viêm Long sắp giết đến nơi, hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải kết ấn đánh mạnh ra. Ánh sáng đom đóm lại tranh nhau phát sáng với mặt trời mặt trăng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đợi khi kiếm quang chém xuống, màn đêm biến mất, ánh sao tản ra, ảo ảnh Viêm Long bị chém thành vô số mảnh. Kiếm thế trên người Lâm Nhất đã phát ra không thể thu lại, hắn bay vọt lên không với khí thế sắc bén vô địch. Khoảng cách một nghìn mét cuối cùng chớp mắt đã được kéo gần, dường như hắn chỉ mới nhấc chân lên, lúc rơi xuống đã tới trước mặt quả Viêm Long. Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, khom người xuống, đưa tay muốn nhổ quả Viêm Long ra. Ầm ầm! Nhưng hắn lại bị một luồng uy lực cản trở, quả Viêm Long giống như dung hòa với đất trời, hoàn toàn không nhổ ra được. Dường như sau khi động vào nó, cả không gian sẽ sụp đổ, không thể thu dọn.Không nhổ lên được? Lâm Nhất âm thầm kinh hãi, nội tình ba nghìn năm này đúng là đáng sợ, dù mình đã phá được khu vực đặc biệt của nó cũng không thể lấy được nó. Gào! Lâm Nhất chỉ mới phân tâm một chút, một cái đầu rồng đột nhiên tấn công về phía hắn trong tiếng thét gào. Nó tới gần rồi, há miệng gầm lên một tiếng, uy lực Viêm Long kết hợp với sóng âm ngọn lửa nóng hổi cuốn tới. Vù! Vù! Vù! Lâm Nhất buộc phải buông tay, tung ra ba quyền liên tiếp, sau mỗi một quyền lại lùi trăm mét, sau ba quyền mới đánh tan được sóng lửa đáng sợ đó. Vù vù! Hắn vừa đứng vững bước chân, trong sóng âm dao động, kiếm thế quanh người Lâm Nhất chấn động không thôi, phát ra kiếm âm leng keng. “Chưa thôi phải không, tưởng ta không trị được ngươi thật sao?” Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tức giận, mới lùi lại tí là được nước lấn tới. Quả Viêm Long này vẫn chưa có linh trí đã kế thừa bản tính kiêu căng cuồng bạo của Viêm Long. Tâm niệm khẽ động, hai tay Lâm Nhất kết ấn, lại tiếp tục đi về phía trước. Lần này hắn đi rất chậm, kiếm ý Thông Linh phát ra hết không hề giữ lại, mỗi một bước đi đều có ánh kiếm phá vỡ bầu trời. Soạt! Bầu trời bị xé rách không ngừng lành lại, nhưng ánh sao rơi xuống dưới sự điều khiển của Lâm Nhất lại lượn lờ không tan, giống như đom đóm tự tại bay lượn. Sau mười bước, thân hình Lâm Nhất vẫn mỏng manh, kiếm thế tích lũy lại dày nặng giống như núi. Mỗi một bước hắn đi, mặt đất đều sẽ rung chuyển điên cuồng, kiếm ý Thông Linh tích lũy trên người không ngừng thăm dò giới hạn chịu đựng của xác thịt. Gào! Gào! Gào! Quả Viêm Long cảm nhận được sức uy hiếp, bầu trời trên đỉnh đầu nó không ngừng có lửa vàng chói rơi xuống, hội tụ thành ngọn lửa dung nham nóng chảy, giống như thực thể không ngừng trộn lẫn vào nhau. Ầm! Ngọn lửa màu vàng giống như dung nham nóng chảy đột nhiên huyễn hóa thành một con Viêm Long tỏa sáng lấp lánh, không phải ảo ảnh, mà là Viêm Long thực sự hoàn toàn do ngọn lửa ngưng tụ. Lúc Lâm Nhất chỉ còn cách quả Viêm Long trăm mét, tiếng gào thét ập tới. Sắc mặt Lâm Nhất nghiêm trọng, kiếm ý Thông Linh tích lũy đến cực hạn sắp phá hủy cả gò má hắn. Thấy Viêm Long sắp giết đến nơi, hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải kết ấn đánh mạnh ra. Ánh sáng đom đóm lại tranh nhau phát sáng với mặt trời mặt trăng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đợi khi kiếm quang chém xuống, màn đêm biến mất, ánh sao tản ra, ảo ảnh Viêm Long bị chém thành vô số mảnh. Kiếm thế trên người Lâm Nhất đã phát ra không thể thu lại, hắn bay vọt lên không với khí thế sắc bén vô địch. Khoảng cách một nghìn mét cuối cùng chớp mắt đã được kéo gần, dường như hắn chỉ mới nhấc chân lên, lúc rơi xuống đã tới trước mặt quả Viêm Long. Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, khom người xuống, đưa tay muốn nhổ quả Viêm Long ra. Ầm ầm! Nhưng hắn lại bị một luồng uy lực cản trở, quả Viêm Long giống như dung hòa với đất trời, hoàn toàn không nhổ ra được. Dường như sau khi động vào nó, cả không gian sẽ sụp đổ, không thể thu dọn.Không nhổ lên được? Lâm Nhất âm thầm kinh hãi, nội tình ba nghìn năm này đúng là đáng sợ, dù mình đã phá được khu vực đặc biệt của nó cũng không thể lấy được nó. Gào! Lâm Nhất chỉ mới phân tâm một chút, một cái đầu rồng đột nhiên tấn công về phía hắn trong tiếng thét gào. Nó tới gần rồi, há miệng gầm lên một tiếng, uy lực Viêm Long kết hợp với sóng âm ngọn lửa nóng hổi cuốn tới. Vù! Vù! Vù! Lâm Nhất buộc phải buông tay, tung ra ba quyền liên tiếp, sau mỗi một quyền lại lùi trăm mét, sau ba quyền mới đánh tan được sóng lửa đáng sợ đó. Vù vù! Hắn vừa đứng vững bước chân, trong sóng âm dao động, kiếm thế quanh người Lâm Nhất chấn động không thôi, phát ra kiếm âm leng keng. “Chưa thôi phải không, tưởng ta không trị được ngươi thật sao?” Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tức giận, mới lùi lại tí là được nước lấn tới. Quả Viêm Long này vẫn chưa có linh trí đã kế thừa bản tính kiêu căng cuồng bạo của Viêm Long. Tâm niệm khẽ động, hai tay Lâm Nhất kết ấn, lại tiếp tục đi về phía trước. Lần này hắn đi rất chậm, kiếm ý Thông Linh phát ra hết không hề giữ lại, mỗi một bước đi đều có ánh kiếm phá vỡ bầu trời. Soạt! Bầu trời bị xé rách không ngừng lành lại, nhưng ánh sao rơi xuống dưới sự điều khiển của Lâm Nhất lại lượn lờ không tan, giống như đom đóm tự tại bay lượn. Sau mười bước, thân hình Lâm Nhất vẫn mỏng manh, kiếm thế tích lũy lại dày nặng giống như núi. Mỗi một bước hắn đi, mặt đất đều sẽ rung chuyển điên cuồng, kiếm ý Thông Linh tích lũy trên người không ngừng thăm dò giới hạn chịu đựng của xác thịt. Gào! Gào! Gào! Quả Viêm Long cảm nhận được sức uy hiếp, bầu trời trên đỉnh đầu nó không ngừng có lửa vàng chói rơi xuống, hội tụ thành ngọn lửa dung nham nóng chảy, giống như thực thể không ngừng trộn lẫn vào nhau. Ầm! Ngọn lửa màu vàng giống như dung nham nóng chảy đột nhiên huyễn hóa thành một con Viêm Long tỏa sáng lấp lánh, không phải ảo ảnh, mà là Viêm Long thực sự hoàn toàn do ngọn lửa ngưng tụ. Lúc Lâm Nhất chỉ còn cách quả Viêm Long trăm mét, tiếng gào thét ập tới. Sắc mặt Lâm Nhất nghiêm trọng, kiếm ý Thông Linh tích lũy đến cực hạn sắp phá hủy cả gò má hắn. Thấy Viêm Long sắp giết đến nơi, hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải kết ấn đánh mạnh ra. Ánh sáng đom đóm lại tranh nhau phát sáng với mặt trời mặt trăng.