“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2679
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng chung quy nó vẫn là một mối đe doạ với hắn, giao đấu với nhân tài kiệt xuất bình thường còn có thể trấn áp đối phương bằng kiếm ý. Khi giao đấu với yêu nghiệt chân chính, có lẽ chỉ cần cử động nhẹ, thân pháp sẽ lộ ra đầy sơ hở. Nếu đối phương không sợ kiếm ý của hắn, vừa đối mặt là sẽ có thể trấn áp nó dễ dàng. Đương nhiên phải nói cả hai mặt, với kiếm ý Thông Linh của hắn bây giờ, cả cổ vực Nam Hoa không được mấy người dám không kiêng dè. Lâm Nhất dừng suy nghĩ, sải bước tiến vào điện Huyền Võ. Vèo! Vừa bước vào trong đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, các đệ tử Kiếm Các vội vàng dừng việc trong tay, khom lưng thi lễ. Ánh mắt của họ tràn đầy kính sợ. Hiện nay Lâm Nhất đã là một thần thoại ở Lăng Tiêu Kiếm Các, sự tích liên quan đến hắn nhiều không kể xiết. Đặc biệt là sau khi trở về, hắn đã đánh bại Văn Ngạn Bác bằng một cú đấm khiến cả tông môn đều chấn động. “Đây là Lâm sư huynh sao? Nhìn trẻ quá... Hình như còn nhỏ hơn ta”. “Đúng là rất trẻ, nghe nói năm đó Lâm sư huynh từng chọn thân pháp trong điện Huyền Võ này, còn chịu không ít khổ cực đấy”. “Ha ha, khổ cực gì chứ, chỉ là khảo nghiệm của trưởng lão thủ các thôi, các ngươi hoàn toàn không hiểu”. Trong điện có rất nhiều đệ tử mới chưa gặp Lâm Nhất, nhìn thấy hắn trẻ tuổi như vậy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Về một số lời đồn, những đệ tử từng gặp Lâm Nhất trước đây lập tức quở trách với thân phận người từng trải. “Tiền bối, lâu rồi không gặp”. Lâm Nhất đi tới trước mặt trưởng lão thủ các, chắp tay thi lễ. Trưởng lão thủ các vẫn như trước đây, phong thái chưa giảm, khí sắc thậm chí còn tốt hơn. Nhìn thấy Lâm Nhất, ông ấy mừng rỡ, xua tay cười đáp: “Không dám nhận, bây giờ tu vi của ngươi còn mạnh hơn ta, đừng gọi lão đầu tử ta đây là tiền bối gì đó nữa. Ta đã sớm nghe nói về chuyện ngươi đánh bại lão già Văn Ngạn Bác bằng một cú đấm, được lắm!” Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lâm Nhất quay lại chủ đề chính, nhắc tới mục đích của chuyến đi này. “Cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ? Ta cứ tưởng ngươi coi thường nó... Với cảnh giới của ngươi, chắc đã tu luyện thân pháp khác từ lâu rồi nhỉ?” Trưởng lão thủ các thắc mắc nhìn qua. Nói xong, ông ấy nhẹ nhàng mở cửa ra, căn phòng trước mặt có vẻ vô cùng trống trải. Tầng cao nhất của điện Huyền Võ này chỉ trưng bày ba loại võ học, mỗi loại đều được phong ấn trong hộp đá cổ xưa, trông có vẻ khá thần bí. “Tầng chín điện Huyền Võ chỉ có ba loại võ học. Một là Bá Kiếm, một là Lăng Tiêu Kiếm Quyết, loại cuối cùng là cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng chung quy nó vẫn là một mối đe doạ với hắn, giao đấu với nhân tài kiệt xuất bình thường còn có thể trấn áp đối phương bằng kiếm ý. Khi giao đấu với yêu nghiệt chân chính, có lẽ chỉ cần cử động nhẹ, thân pháp sẽ lộ ra đầy sơ hở. Nếu đối phương không sợ kiếm ý của hắn, vừa đối mặt là sẽ có thể trấn áp nó dễ dàng. Đương nhiên phải nói cả hai mặt, với kiếm ý Thông Linh của hắn bây giờ, cả cổ vực Nam Hoa không được mấy người dám không kiêng dè. Lâm Nhất dừng suy nghĩ, sải bước tiến vào điện Huyền Võ. Vèo! Vừa bước vào trong đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, các đệ tử Kiếm Các vội vàng dừng việc trong tay, khom lưng thi lễ. Ánh mắt của họ tràn đầy kính sợ. Hiện nay Lâm Nhất đã là một thần thoại ở Lăng Tiêu Kiếm Các, sự tích liên quan đến hắn nhiều không kể xiết. Đặc biệt là sau khi trở về, hắn đã đánh bại Văn Ngạn Bác bằng một cú đấm khiến cả tông môn đều chấn động. “Đây là Lâm sư huynh sao? Nhìn trẻ quá... Hình như còn nhỏ hơn ta”. “Đúng là rất trẻ, nghe nói năm đó Lâm sư huynh từng chọn thân pháp trong điện Huyền Võ này, còn chịu không ít khổ cực đấy”. “Ha ha, khổ cực gì chứ, chỉ là khảo nghiệm của trưởng lão thủ các thôi, các ngươi hoàn toàn không hiểu”. Trong điện có rất nhiều đệ tử mới chưa gặp Lâm Nhất, nhìn thấy hắn trẻ tuổi như vậy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Về một số lời đồn, những đệ tử từng gặp Lâm Nhất trước đây lập tức quở trách với thân phận người từng trải. “Tiền bối, lâu rồi không gặp”. Lâm Nhất đi tới trước mặt trưởng lão thủ các, chắp tay thi lễ. Trưởng lão thủ các vẫn như trước đây, phong thái chưa giảm, khí sắc thậm chí còn tốt hơn. Nhìn thấy Lâm Nhất, ông ấy mừng rỡ, xua tay cười đáp: “Không dám nhận, bây giờ tu vi của ngươi còn mạnh hơn ta, đừng gọi lão đầu tử ta đây là tiền bối gì đó nữa. Ta đã sớm nghe nói về chuyện ngươi đánh bại lão già Văn Ngạn Bác bằng một cú đấm, được lắm!” Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lâm Nhất quay lại chủ đề chính, nhắc tới mục đích của chuyến đi này. “Cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ? Ta cứ tưởng ngươi coi thường nó... Với cảnh giới của ngươi, chắc đã tu luyện thân pháp khác từ lâu rồi nhỉ?” Trưởng lão thủ các thắc mắc nhìn qua. Nói xong, ông ấy nhẹ nhàng mở cửa ra, căn phòng trước mặt có vẻ vô cùng trống trải. Tầng cao nhất của điện Huyền Võ này chỉ trưng bày ba loại võ học, mỗi loại đều được phong ấn trong hộp đá cổ xưa, trông có vẻ khá thần bí. “Tầng chín điện Huyền Võ chỉ có ba loại võ học. Một là Bá Kiếm, một là Lăng Tiêu Kiếm Quyết, loại cuối cùng là cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng chung quy nó vẫn là một mối đe doạ với hắn, giao đấu với nhân tài kiệt xuất bình thường còn có thể trấn áp đối phương bằng kiếm ý. Khi giao đấu với yêu nghiệt chân chính, có lẽ chỉ cần cử động nhẹ, thân pháp sẽ lộ ra đầy sơ hở. Nếu đối phương không sợ kiếm ý của hắn, vừa đối mặt là sẽ có thể trấn áp nó dễ dàng. Đương nhiên phải nói cả hai mặt, với kiếm ý Thông Linh của hắn bây giờ, cả cổ vực Nam Hoa không được mấy người dám không kiêng dè. Lâm Nhất dừng suy nghĩ, sải bước tiến vào điện Huyền Võ. Vèo! Vừa bước vào trong đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, các đệ tử Kiếm Các vội vàng dừng việc trong tay, khom lưng thi lễ. Ánh mắt của họ tràn đầy kính sợ. Hiện nay Lâm Nhất đã là một thần thoại ở Lăng Tiêu Kiếm Các, sự tích liên quan đến hắn nhiều không kể xiết. Đặc biệt là sau khi trở về, hắn đã đánh bại Văn Ngạn Bác bằng một cú đấm khiến cả tông môn đều chấn động. “Đây là Lâm sư huynh sao? Nhìn trẻ quá... Hình như còn nhỏ hơn ta”. “Đúng là rất trẻ, nghe nói năm đó Lâm sư huynh từng chọn thân pháp trong điện Huyền Võ này, còn chịu không ít khổ cực đấy”. “Ha ha, khổ cực gì chứ, chỉ là khảo nghiệm của trưởng lão thủ các thôi, các ngươi hoàn toàn không hiểu”. Trong điện có rất nhiều đệ tử mới chưa gặp Lâm Nhất, nhìn thấy hắn trẻ tuổi như vậy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Về một số lời đồn, những đệ tử từng gặp Lâm Nhất trước đây lập tức quở trách với thân phận người từng trải. “Tiền bối, lâu rồi không gặp”. Lâm Nhất đi tới trước mặt trưởng lão thủ các, chắp tay thi lễ. Trưởng lão thủ các vẫn như trước đây, phong thái chưa giảm, khí sắc thậm chí còn tốt hơn. Nhìn thấy Lâm Nhất, ông ấy mừng rỡ, xua tay cười đáp: “Không dám nhận, bây giờ tu vi của ngươi còn mạnh hơn ta, đừng gọi lão đầu tử ta đây là tiền bối gì đó nữa. Ta đã sớm nghe nói về chuyện ngươi đánh bại lão già Văn Ngạn Bác bằng một cú đấm, được lắm!” Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lâm Nhất quay lại chủ đề chính, nhắc tới mục đích của chuyến đi này. “Cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ? Ta cứ tưởng ngươi coi thường nó... Với cảnh giới của ngươi, chắc đã tu luyện thân pháp khác từ lâu rồi nhỉ?” Trưởng lão thủ các thắc mắc nhìn qua. Nói xong, ông ấy nhẹ nhàng mở cửa ra, căn phòng trước mặt có vẻ vô cùng trống trải. Tầng cao nhất của điện Huyền Võ này chỉ trưng bày ba loại võ học, mỗi loại đều được phong ấn trong hộp đá cổ xưa, trông có vẻ khá thần bí. “Tầng chín điện Huyền Võ chỉ có ba loại võ học. Một là Bá Kiếm, một là Lăng Tiêu Kiếm Quyết, loại cuối cùng là cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ”.