“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2681
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong mắt Lâm Nhất chợt có tia sáng loé qua, hiện tại kiếm pháp và thể chất của hắn đều có thể tính là hàng đầu, chỉ còn thiếu điểm yếu thân pháp. Có Đằng Vân Quyết, chắc hẳn đủ để đền bù. Hắn đã được nhìn thấy rất nhiều thân pháp trong đợt thú triều nghìn năm khó gặp, không nói cao thủ như Ô Tiếu Thiên, chỉ riêng đại đệ tử của các thế lực cấp bậc bá chủ như Tần Dương, thân pháp cũng mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu chân chính giao đấu chắc chắn sẽ rất bất lợi. “Thân pháp này khá huyền ảo, nếu như mới vào Tử Phủ có lẽ sẽ khó lĩnh ngộ. Nhưng với tu vi của ngươi hiện tại, để lĩnh ngộ thì rất đúng lúc, tu hành sẽ thuận lợi hơn nhiều, mau xem qua đi”. Trưởng lão thủ các cười khẽ. Lâm Nhất gật đầu, dán ngọc giản lên ấn đường. Ầm! Trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh rộng lớn, đó là một người áo trắng nặng nề hét lên, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời mênh mông. Ông ấy thi triển bộ pháp vô cùng huyền diệu, lúc ẩn lúc hiện khiến người ta không thể phỏng đoán. Trong lúc ông ấy di chuyển có kim quang chập chờn, hai tay dang rộng như đôi cánh của Kim Ô. Kim quang ngưng tụ thành bóng ảnh, trông như vô số sợi lông vũ vỗ cánh giữa ánh sáng vàng rực, phát ra tiếng leng keng ngọc Côn Luân vỡ nát, đó là tiếng Kim Ô đang gào thét. Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào thân pháp kì lạ của ông lão, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng bắt kịp, nhưng dần dần trở nên vô cùng khó khăn. Đến cuối cùng, ông lão bước đi trên không trung như cưỡi mây lướt gió, trong lúc di chuyển như một con Kim Ô chân chính bay nhanh như chớp, lấp loé như điện. Kim Ô tung cánh, gây chấn động như thể bức tường hư không cũng bị xuyên thủng. Đằng vân giá vụ, dĩ thân truy nhật! Hình ảnh dần biến mất, trong mắt Lâm Nhất loé qua vô số tia kim quang, có vẻ hơi mờ mịt. Sau hai canh giờ, kim quang trong mắt mới từ từ tan biến, khôi phục vẻ linh động ngày thường, hiển nhiên đã thu hoạch được rất nhiều. “Cảm ơn tiền bối!” Lâm Nhất thầm mừng rỡ, thân pháp này quả nhiên cao minh. Trưởng lão thủ các mỉm cười, Lâm Nhất có thể hài lòng là tốt rồi, dù sao hắn cũng sẽ đại diện cho Kiếm Các tham gia Quần Long thịnh yến. Thực lực càng mạnh sẽ càng có lợi cho tông môn. Thời gian dần trôi qua, mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhất đều ở chỗ sâu trong Kiếm Các để tu luyện Đằng Vân Quyết. Một ngày nghìn dặm, tiến bộ thần tốc. Bảy ngày sau. Ở ngoài biên giới đế quốc Đại Tần có hai bóng dáng chậm rãi hạ xuống, họ đến từ Huyền Dương Điện của U Châu, gồm một già một trẻ.Ông lão có tu vi Thiên Phách, cùng là Thiên Phách nhưng trên người ông lão này có uy áp mênh mông, Văn Ngạn Bác còn lâu mới có thể so sánh. Nếu hai người đấu với nhau, Văn Ngạn Bác vừa chạm trán đã thua thê thảm, hoàn toàn không phải đối thủ. Ầm! Vào lúc này, trong nội địa của đế quốc Đại Tần, một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, làm dao động gió mây. Dù cách rất xa, hai người vẫn cảm ứng được sự đáng sợ của kiếm uy này, bèn nhíu mày.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong mắt Lâm Nhất chợt có tia sáng loé qua, hiện tại kiếm pháp và thể chất của hắn đều có thể tính là hàng đầu, chỉ còn thiếu điểm yếu thân pháp. Có Đằng Vân Quyết, chắc hẳn đủ để đền bù. Hắn đã được nhìn thấy rất nhiều thân pháp trong đợt thú triều nghìn năm khó gặp, không nói cao thủ như Ô Tiếu Thiên, chỉ riêng đại đệ tử của các thế lực cấp bậc bá chủ như Tần Dương, thân pháp cũng mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu chân chính giao đấu chắc chắn sẽ rất bất lợi. “Thân pháp này khá huyền ảo, nếu như mới vào Tử Phủ có lẽ sẽ khó lĩnh ngộ. Nhưng với tu vi của ngươi hiện tại, để lĩnh ngộ thì rất đúng lúc, tu hành sẽ thuận lợi hơn nhiều, mau xem qua đi”. Trưởng lão thủ các cười khẽ. Lâm Nhất gật đầu, dán ngọc giản lên ấn đường. Ầm! Trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh rộng lớn, đó là một người áo trắng nặng nề hét lên, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời mênh mông. Ông ấy thi triển bộ pháp vô cùng huyền diệu, lúc ẩn lúc hiện khiến người ta không thể phỏng đoán. Trong lúc ông ấy di chuyển có kim quang chập chờn, hai tay dang rộng như đôi cánh của Kim Ô. Kim quang ngưng tụ thành bóng ảnh, trông như vô số sợi lông vũ vỗ cánh giữa ánh sáng vàng rực, phát ra tiếng leng keng ngọc Côn Luân vỡ nát, đó là tiếng Kim Ô đang gào thét. Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào thân pháp kì lạ của ông lão, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng bắt kịp, nhưng dần dần trở nên vô cùng khó khăn. Đến cuối cùng, ông lão bước đi trên không trung như cưỡi mây lướt gió, trong lúc di chuyển như một con Kim Ô chân chính bay nhanh như chớp, lấp loé như điện. Kim Ô tung cánh, gây chấn động như thể bức tường hư không cũng bị xuyên thủng. Đằng vân giá vụ, dĩ thân truy nhật! Hình ảnh dần biến mất, trong mắt Lâm Nhất loé qua vô số tia kim quang, có vẻ hơi mờ mịt. Sau hai canh giờ, kim quang trong mắt mới từ từ tan biến, khôi phục vẻ linh động ngày thường, hiển nhiên đã thu hoạch được rất nhiều. “Cảm ơn tiền bối!” Lâm Nhất thầm mừng rỡ, thân pháp này quả nhiên cao minh. Trưởng lão thủ các mỉm cười, Lâm Nhất có thể hài lòng là tốt rồi, dù sao hắn cũng sẽ đại diện cho Kiếm Các tham gia Quần Long thịnh yến. Thực lực càng mạnh sẽ càng có lợi cho tông môn. Thời gian dần trôi qua, mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhất đều ở chỗ sâu trong Kiếm Các để tu luyện Đằng Vân Quyết. Một ngày nghìn dặm, tiến bộ thần tốc. Bảy ngày sau. Ở ngoài biên giới đế quốc Đại Tần có hai bóng dáng chậm rãi hạ xuống, họ đến từ Huyền Dương Điện của U Châu, gồm một già một trẻ.Ông lão có tu vi Thiên Phách, cùng là Thiên Phách nhưng trên người ông lão này có uy áp mênh mông, Văn Ngạn Bác còn lâu mới có thể so sánh. Nếu hai người đấu với nhau, Văn Ngạn Bác vừa chạm trán đã thua thê thảm, hoàn toàn không phải đối thủ. Ầm! Vào lúc này, trong nội địa của đế quốc Đại Tần, một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, làm dao động gió mây. Dù cách rất xa, hai người vẫn cảm ứng được sự đáng sợ của kiếm uy này, bèn nhíu mày.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong mắt Lâm Nhất chợt có tia sáng loé qua, hiện tại kiếm pháp và thể chất của hắn đều có thể tính là hàng đầu, chỉ còn thiếu điểm yếu thân pháp. Có Đằng Vân Quyết, chắc hẳn đủ để đền bù. Hắn đã được nhìn thấy rất nhiều thân pháp trong đợt thú triều nghìn năm khó gặp, không nói cao thủ như Ô Tiếu Thiên, chỉ riêng đại đệ tử của các thế lực cấp bậc bá chủ như Tần Dương, thân pháp cũng mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu chân chính giao đấu chắc chắn sẽ rất bất lợi. “Thân pháp này khá huyền ảo, nếu như mới vào Tử Phủ có lẽ sẽ khó lĩnh ngộ. Nhưng với tu vi của ngươi hiện tại, để lĩnh ngộ thì rất đúng lúc, tu hành sẽ thuận lợi hơn nhiều, mau xem qua đi”. Trưởng lão thủ các cười khẽ. Lâm Nhất gật đầu, dán ngọc giản lên ấn đường. Ầm! Trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh rộng lớn, đó là một người áo trắng nặng nề hét lên, chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời mênh mông. Ông ấy thi triển bộ pháp vô cùng huyền diệu, lúc ẩn lúc hiện khiến người ta không thể phỏng đoán. Trong lúc ông ấy di chuyển có kim quang chập chờn, hai tay dang rộng như đôi cánh của Kim Ô. Kim quang ngưng tụ thành bóng ảnh, trông như vô số sợi lông vũ vỗ cánh giữa ánh sáng vàng rực, phát ra tiếng leng keng ngọc Côn Luân vỡ nát, đó là tiếng Kim Ô đang gào thét. Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào thân pháp kì lạ của ông lão, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng bắt kịp, nhưng dần dần trở nên vô cùng khó khăn. Đến cuối cùng, ông lão bước đi trên không trung như cưỡi mây lướt gió, trong lúc di chuyển như một con Kim Ô chân chính bay nhanh như chớp, lấp loé như điện. Kim Ô tung cánh, gây chấn động như thể bức tường hư không cũng bị xuyên thủng. Đằng vân giá vụ, dĩ thân truy nhật! Hình ảnh dần biến mất, trong mắt Lâm Nhất loé qua vô số tia kim quang, có vẻ hơi mờ mịt. Sau hai canh giờ, kim quang trong mắt mới từ từ tan biến, khôi phục vẻ linh động ngày thường, hiển nhiên đã thu hoạch được rất nhiều. “Cảm ơn tiền bối!” Lâm Nhất thầm mừng rỡ, thân pháp này quả nhiên cao minh. Trưởng lão thủ các mỉm cười, Lâm Nhất có thể hài lòng là tốt rồi, dù sao hắn cũng sẽ đại diện cho Kiếm Các tham gia Quần Long thịnh yến. Thực lực càng mạnh sẽ càng có lợi cho tông môn. Thời gian dần trôi qua, mấy ngày tiếp theo, Lâm Nhất đều ở chỗ sâu trong Kiếm Các để tu luyện Đằng Vân Quyết. Một ngày nghìn dặm, tiến bộ thần tốc. Bảy ngày sau. Ở ngoài biên giới đế quốc Đại Tần có hai bóng dáng chậm rãi hạ xuống, họ đến từ Huyền Dương Điện của U Châu, gồm một già một trẻ.Ông lão có tu vi Thiên Phách, cùng là Thiên Phách nhưng trên người ông lão này có uy áp mênh mông, Văn Ngạn Bác còn lâu mới có thể so sánh. Nếu hai người đấu với nhau, Văn Ngạn Bác vừa chạm trán đã thua thê thảm, hoàn toàn không phải đối thủ. Ầm! Vào lúc này, trong nội địa của đế quốc Đại Tần, một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, làm dao động gió mây. Dù cách rất xa, hai người vẫn cảm ứng được sự đáng sợ của kiếm uy này, bèn nhíu mày.