“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2702

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt tiếp tục nhìn tới, đường nhìn của Lâm Nhất lần lượt lướt qua Nam Hoa Thất Anh.  Khi nhìn tới Khương Tử Diệp, hắn hơi dừng lại, nhìn thấy Bạch Lê Hiên ở bên cạnh, cũng không biết hắn ta tu luyện Thương Long Kiếm Quyết đến cảnh giới nào rồi.  Dó là võ học thượng cổ cùng cấp bậc với Thương Long Cửu Biến, tiềm lực rất lớn, với thiên phú kiếm đạo của đối phương rất dễ phát huy nó đến cực hạn.  “Đó là Nam Cung Vãn Ngọc sao?”  Trong Nam Hoa Thất Anh, Lâm Nhất đã nhìn thấy Nam Cung Vãn Ngọc. Đó là một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả Tư Tuyết Y. Dù là Khuynh Nhược U, nếu đứng cùng hắn ta, e rằng cũng thua kém nửa bậc.  Hắn ta thực sự rất đẹp, ngay cả Lâm Nhất cũng không khỏi nhìn thêm mấy cái. Nếu không phải đã nghe nói người này, liếc mắt nhìn qua chắc chắn hắn sẽ tưởng là con gái.  Ô Tiếu Thiên nói hắn ta không kiên trì đột phá kiếm ý Thông Linh, mà đi con đường khác, đi con đường gì rồi?  Trong lòng Lâm Nhất nổi lên tò mò, dù sao Nam Cung Vãn Ngọc cũng là kỳ tài kiếm đạo, nhiều người đã từng so đấu với hắn ta.  Đúng lúc đó, một ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, kiếm ý hắn sắc bén, lập tức cảm giác được ánh nhìn đó.  Quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi mà Thiên Yêu Các chiếm cứ, bất ngờ phát hiện một người. Người đó mặc váy đỏ, quyến rũ động lòng người, nhưng lại ẩn nấp trong đám người, khiêm tốn giấu đi dung mạo như gió tuyết của mình.  Nếu nàng ta hiện thân, e rằng Khuynh Nhược U sẽ trở nên phai mờ ngay lập tức, hoàn toàn không thể so sánh.  Người đó tinh nghịch chớp mắt với Lâm Nhất, Lâm Nhất có chút thất thần.  Đợi đến khi nhìn lại thì phát hiện người đó đã nấp đi, Lâm Nhất hiểu ý mỉm cười. Thật là bất ngờ, ngày đó từ biệt ở mật cảnh Thanh Dương, không ngờ còn có thể gặp lại nàng ta ở Quần Long thịnh yến.  Trên người cô gái quả nhiên như những gì hắn nghĩ lúc trước, trên dưới toàn thân đều là bí mật.  Có tiếng động lớn rung trời đột nhiên vang lên đinh tai nhức óc, vùng hoang nguyên được dãy núi bảo vệ rung chuyển dữ dội. Kết giới bí ẩn bao phủ trong đó dường như đang chậm rãi vỡ tan.Thành Long Vân vốn chỉ có thể nhìn được một cái bóng mờ, nhưng giờ đã rõ hơn rất nhiều, dõi mắt nhìn ra xa, có thể thấy được tường thành cao ngất, cổ xưa và nguy nga.  Ầm!  Cửa thành to lớn đột ngột mở ra, vô số hào quang từ bên trong bắn ra ngoài, dường như có một thế giới hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt mọi người.  “Cửa mở rồi!”  “Khảo nghiệm thành Long Vân sắp bắt đầu, không biết lần này sẽ có bao nhiêu người thông qua khảo nghiệm”.  Trên sườn núi, bầu không khí lập tức sôi trào, mọi người bàn tán xôn xao.  Xoạt!  Khi hào quang phát ra từ cửa thành cổ kính tan hết, một con Thủy Long toàn thân rực sáng vọt ra trong tiếng gầm gừ. Rõ ràng là đứng ở cách đó mấy ngàn dặm, nhưng khoảnh khắc con rồng kia lao ra, dường như nó hiển hiện ngay trước mặt mọi người, khiến nhiều người bị dọa sợ.  Ầm ầm!  Khi Thủy Long kia di chuyển, mặt đất dường như phát nổ, không bao lâu sau, trên vùng đất bao la và mờ ảo phía trước cổng thành bỗng xuất hiện một con sông rộng lớn uốn lượn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt tiếp tục nhìn tới, đường nhìn của Lâm Nhất lần lượt lướt qua Nam Hoa Thất Anh.  Khi nhìn tới Khương Tử Diệp, hắn hơi dừng lại, nhìn thấy Bạch Lê Hiên ở bên cạnh, cũng không biết hắn ta tu luyện Thương Long Kiếm Quyết đến cảnh giới nào rồi.  Dó là võ học thượng cổ cùng cấp bậc với Thương Long Cửu Biến, tiềm lực rất lớn, với thiên phú kiếm đạo của đối phương rất dễ phát huy nó đến cực hạn.  “Đó là Nam Cung Vãn Ngọc sao?”  Trong Nam Hoa Thất Anh, Lâm Nhất đã nhìn thấy Nam Cung Vãn Ngọc. Đó là một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả Tư Tuyết Y. Dù là Khuynh Nhược U, nếu đứng cùng hắn ta, e rằng cũng thua kém nửa bậc.  Hắn ta thực sự rất đẹp, ngay cả Lâm Nhất cũng không khỏi nhìn thêm mấy cái. Nếu không phải đã nghe nói người này, liếc mắt nhìn qua chắc chắn hắn sẽ tưởng là con gái.  Ô Tiếu Thiên nói hắn ta không kiên trì đột phá kiếm ý Thông Linh, mà đi con đường khác, đi con đường gì rồi?  Trong lòng Lâm Nhất nổi lên tò mò, dù sao Nam Cung Vãn Ngọc cũng là kỳ tài kiếm đạo, nhiều người đã từng so đấu với hắn ta.  Đúng lúc đó, một ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, kiếm ý hắn sắc bén, lập tức cảm giác được ánh nhìn đó.  Quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi mà Thiên Yêu Các chiếm cứ, bất ngờ phát hiện một người. Người đó mặc váy đỏ, quyến rũ động lòng người, nhưng lại ẩn nấp trong đám người, khiêm tốn giấu đi dung mạo như gió tuyết của mình.  Nếu nàng ta hiện thân, e rằng Khuynh Nhược U sẽ trở nên phai mờ ngay lập tức, hoàn toàn không thể so sánh.  Người đó tinh nghịch chớp mắt với Lâm Nhất, Lâm Nhất có chút thất thần.  Đợi đến khi nhìn lại thì phát hiện người đó đã nấp đi, Lâm Nhất hiểu ý mỉm cười. Thật là bất ngờ, ngày đó từ biệt ở mật cảnh Thanh Dương, không ngờ còn có thể gặp lại nàng ta ở Quần Long thịnh yến.  Trên người cô gái quả nhiên như những gì hắn nghĩ lúc trước, trên dưới toàn thân đều là bí mật.  Có tiếng động lớn rung trời đột nhiên vang lên đinh tai nhức óc, vùng hoang nguyên được dãy núi bảo vệ rung chuyển dữ dội. Kết giới bí ẩn bao phủ trong đó dường như đang chậm rãi vỡ tan.Thành Long Vân vốn chỉ có thể nhìn được một cái bóng mờ, nhưng giờ đã rõ hơn rất nhiều, dõi mắt nhìn ra xa, có thể thấy được tường thành cao ngất, cổ xưa và nguy nga.  Ầm!  Cửa thành to lớn đột ngột mở ra, vô số hào quang từ bên trong bắn ra ngoài, dường như có một thế giới hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt mọi người.  “Cửa mở rồi!”  “Khảo nghiệm thành Long Vân sắp bắt đầu, không biết lần này sẽ có bao nhiêu người thông qua khảo nghiệm”.  Trên sườn núi, bầu không khí lập tức sôi trào, mọi người bàn tán xôn xao.  Xoạt!  Khi hào quang phát ra từ cửa thành cổ kính tan hết, một con Thủy Long toàn thân rực sáng vọt ra trong tiếng gầm gừ. Rõ ràng là đứng ở cách đó mấy ngàn dặm, nhưng khoảnh khắc con rồng kia lao ra, dường như nó hiển hiện ngay trước mặt mọi người, khiến nhiều người bị dọa sợ.  Ầm ầm!  Khi Thủy Long kia di chuyển, mặt đất dường như phát nổ, không bao lâu sau, trên vùng đất bao la và mờ ảo phía trước cổng thành bỗng xuất hiện một con sông rộng lớn uốn lượn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt tiếp tục nhìn tới, đường nhìn của Lâm Nhất lần lượt lướt qua Nam Hoa Thất Anh.  Khi nhìn tới Khương Tử Diệp, hắn hơi dừng lại, nhìn thấy Bạch Lê Hiên ở bên cạnh, cũng không biết hắn ta tu luyện Thương Long Kiếm Quyết đến cảnh giới nào rồi.  Dó là võ học thượng cổ cùng cấp bậc với Thương Long Cửu Biến, tiềm lực rất lớn, với thiên phú kiếm đạo của đối phương rất dễ phát huy nó đến cực hạn.  “Đó là Nam Cung Vãn Ngọc sao?”  Trong Nam Hoa Thất Anh, Lâm Nhất đã nhìn thấy Nam Cung Vãn Ngọc. Đó là một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả Tư Tuyết Y. Dù là Khuynh Nhược U, nếu đứng cùng hắn ta, e rằng cũng thua kém nửa bậc.  Hắn ta thực sự rất đẹp, ngay cả Lâm Nhất cũng không khỏi nhìn thêm mấy cái. Nếu không phải đã nghe nói người này, liếc mắt nhìn qua chắc chắn hắn sẽ tưởng là con gái.  Ô Tiếu Thiên nói hắn ta không kiên trì đột phá kiếm ý Thông Linh, mà đi con đường khác, đi con đường gì rồi?  Trong lòng Lâm Nhất nổi lên tò mò, dù sao Nam Cung Vãn Ngọc cũng là kỳ tài kiếm đạo, nhiều người đã từng so đấu với hắn ta.  Đúng lúc đó, một ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, kiếm ý hắn sắc bén, lập tức cảm giác được ánh nhìn đó.  Quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi mà Thiên Yêu Các chiếm cứ, bất ngờ phát hiện một người. Người đó mặc váy đỏ, quyến rũ động lòng người, nhưng lại ẩn nấp trong đám người, khiêm tốn giấu đi dung mạo như gió tuyết của mình.  Nếu nàng ta hiện thân, e rằng Khuynh Nhược U sẽ trở nên phai mờ ngay lập tức, hoàn toàn không thể so sánh.  Người đó tinh nghịch chớp mắt với Lâm Nhất, Lâm Nhất có chút thất thần.  Đợi đến khi nhìn lại thì phát hiện người đó đã nấp đi, Lâm Nhất hiểu ý mỉm cười. Thật là bất ngờ, ngày đó từ biệt ở mật cảnh Thanh Dương, không ngờ còn có thể gặp lại nàng ta ở Quần Long thịnh yến.  Trên người cô gái quả nhiên như những gì hắn nghĩ lúc trước, trên dưới toàn thân đều là bí mật.  Có tiếng động lớn rung trời đột nhiên vang lên đinh tai nhức óc, vùng hoang nguyên được dãy núi bảo vệ rung chuyển dữ dội. Kết giới bí ẩn bao phủ trong đó dường như đang chậm rãi vỡ tan.Thành Long Vân vốn chỉ có thể nhìn được một cái bóng mờ, nhưng giờ đã rõ hơn rất nhiều, dõi mắt nhìn ra xa, có thể thấy được tường thành cao ngất, cổ xưa và nguy nga.  Ầm!  Cửa thành to lớn đột ngột mở ra, vô số hào quang từ bên trong bắn ra ngoài, dường như có một thế giới hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt mọi người.  “Cửa mở rồi!”  “Khảo nghiệm thành Long Vân sắp bắt đầu, không biết lần này sẽ có bao nhiêu người thông qua khảo nghiệm”.  Trên sườn núi, bầu không khí lập tức sôi trào, mọi người bàn tán xôn xao.  Xoạt!  Khi hào quang phát ra từ cửa thành cổ kính tan hết, một con Thủy Long toàn thân rực sáng vọt ra trong tiếng gầm gừ. Rõ ràng là đứng ở cách đó mấy ngàn dặm, nhưng khoảnh khắc con rồng kia lao ra, dường như nó hiển hiện ngay trước mặt mọi người, khiến nhiều người bị dọa sợ.  Ầm ầm!  Khi Thủy Long kia di chuyển, mặt đất dường như phát nổ, không bao lâu sau, trên vùng đất bao la và mờ ảo phía trước cổng thành bỗng xuất hiện một con sông rộng lớn uốn lượn. 

Chương 2702