“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2706

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có thể nhảy qua hoá rồng hay không đều phụ thuộc vào lần này.  Giờ phút này, ở đây đã tập trung mấy nghìn người, họ đều lặng lẽ trữ thế. Những người này có thể đứng ở phía trước cũng được coi là nhân vật ưu tú của Quần Long thịnh yến đợt này, nếu không họ đã không thể tới đây đầu tiên.Về phần Lâm Nhất, hắn đi chậm hơn nên mới đứng sau những người này.  Cảm nhận được có người ở sau lưng, rất nhiều người quay đầu nhìn lại, thấy là Lâm Nhất thì tỏ ra kinh ngạc. Không ngờ chỉ có một người, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trước đó lần nào cũng có ít nhất hơn một trăm người đi cùng.  Có thể đi một mình và bỏ xa những người khác, chứng tỏ thực lực của người này không tệ.  “Lâm Nhất!”  Hai người trong số đó nhận ra Lâm Nhất, vội vàng lên tiếng chào hỏi.  Là Dương Phàm và Quách Húc, mặc dù hai người bị rất nhiều nhân tài mới nổi vượt xa, nhưng chung quy vẫn là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân đợt trước. Trong số hơn mười vạn nhân tài kiệt xuất tham gia khảo hạch, họ chắc chắn mạnh hơn đa số người, có thể đứng gần trước cũng không có gì bất ngờ.  “Sao bây giờ ngươi mới đến?”  Quách Húc hỏi, với thực lực của Lâm Nhất thì không nên chậm như vậy mới đúng.  “Ta không vội, dù sao cũng chỉ là khảo hạch, có thể thông qua là được rồi”, Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời.  Dương Phàm nhìn Lâm Nhất, mơ hồ không thể nhìn thấu tu vi của đối phương, bèn hỏi: “Bây giờ tu vi của ngươi ra sao rồi?”  “Cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, có thể thăng lên viên mãn bất cứ lúc nào”.  Lâm Nhất cũng không giấu giếm, hắn luyện hoá quả Viêm Long ba nghìn năm kia, ngoại trừ Thương Long Cửu Biến tiến bộ vượt bậc một cách bất ngờ, tu vi cũng tăng lên khá nhiều, nếu không phải do hắn cố tình áp chế thì thậm chí đã thăng lên cảnh giới Âm Dương viên mãn.   Dương Phàm và Quách Húc lập tức hít vào một hơi, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt như đang quái vật.  Quá khoa trương, họ còn nhớ lúc ở thành Thiên Lăng đối phương mới thăng lên cảnh giới Âm Dương tiểu thành, bây giờ mới qua bao lâu mà đã sắp đạt tới cảnh giới Âm Dương viên mãn. Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, nếu cho hắn đủ thời gian, có lẽ yêu nghiệt đẳng cấp như Thất Anh của Nam Hoa cũng rất khó trấn áp hắn.  Ba người đều cố gắng đi chậm hơn rất nhiều, lúc nói chuyện phiếm đều nhìn chằm chằm vào “đầu rồng” ở phía trước.  Nhảy qua hoá rồng, đây là ải khó nhất của khảo hạch thành Long Vân, bước vào cửa thành sẽ có được tư cách dự thi, nhưng một bước này rất khó. Chưa kể trên đầu rồng chảy ngược này rất khó mượn lực, bức tường thành cao ngất kia còn có mấy chiếc trống trận.  Chỉ cần có người nhảy lên, trống trận sẽ tự động vang lên. Tiếng trống như sấm, đinh tai nhức óc khiến huyết mạch người ta bành trướng, chân nguyên hỗn loạn.   Trên bức tường thành cao ngất đã có rất nhiều người đang đứng, họ lạnh lùng nhìn xuống đám người ở bên dưới. Ngoại trừ Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực, Viêm Long Tử, Nam Cung Vãn Ngọc, hầu hết các yêu nghiệt hàng đầu xếp hạng ba mươi vị trí đầu bảng Long Vân cũng đã lên tường thành.  Theo ba người nhóm Lâm Nhất bí mật quan sát, rất nhiều người nhảy lên đều bị rơi xuống, bị đánh văng ra xa ngay giữa không trung. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có thể nhảy qua hoá rồng hay không đều phụ thuộc vào lần này.  Giờ phút này, ở đây đã tập trung mấy nghìn người, họ đều lặng lẽ trữ thế. Những người này có thể đứng ở phía trước cũng được coi là nhân vật ưu tú của Quần Long thịnh yến đợt này, nếu không họ đã không thể tới đây đầu tiên.Về phần Lâm Nhất, hắn đi chậm hơn nên mới đứng sau những người này.  Cảm nhận được có người ở sau lưng, rất nhiều người quay đầu nhìn lại, thấy là Lâm Nhất thì tỏ ra kinh ngạc. Không ngờ chỉ có một người, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trước đó lần nào cũng có ít nhất hơn một trăm người đi cùng.  Có thể đi một mình và bỏ xa những người khác, chứng tỏ thực lực của người này không tệ.  “Lâm Nhất!”  Hai người trong số đó nhận ra Lâm Nhất, vội vàng lên tiếng chào hỏi.  Là Dương Phàm và Quách Húc, mặc dù hai người bị rất nhiều nhân tài mới nổi vượt xa, nhưng chung quy vẫn là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân đợt trước. Trong số hơn mười vạn nhân tài kiệt xuất tham gia khảo hạch, họ chắc chắn mạnh hơn đa số người, có thể đứng gần trước cũng không có gì bất ngờ.  “Sao bây giờ ngươi mới đến?”  Quách Húc hỏi, với thực lực của Lâm Nhất thì không nên chậm như vậy mới đúng.  “Ta không vội, dù sao cũng chỉ là khảo hạch, có thể thông qua là được rồi”, Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời.  Dương Phàm nhìn Lâm Nhất, mơ hồ không thể nhìn thấu tu vi của đối phương, bèn hỏi: “Bây giờ tu vi của ngươi ra sao rồi?”  “Cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, có thể thăng lên viên mãn bất cứ lúc nào”.  Lâm Nhất cũng không giấu giếm, hắn luyện hoá quả Viêm Long ba nghìn năm kia, ngoại trừ Thương Long Cửu Biến tiến bộ vượt bậc một cách bất ngờ, tu vi cũng tăng lên khá nhiều, nếu không phải do hắn cố tình áp chế thì thậm chí đã thăng lên cảnh giới Âm Dương viên mãn.   Dương Phàm và Quách Húc lập tức hít vào một hơi, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt như đang quái vật.  Quá khoa trương, họ còn nhớ lúc ở thành Thiên Lăng đối phương mới thăng lên cảnh giới Âm Dương tiểu thành, bây giờ mới qua bao lâu mà đã sắp đạt tới cảnh giới Âm Dương viên mãn. Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, nếu cho hắn đủ thời gian, có lẽ yêu nghiệt đẳng cấp như Thất Anh của Nam Hoa cũng rất khó trấn áp hắn.  Ba người đều cố gắng đi chậm hơn rất nhiều, lúc nói chuyện phiếm đều nhìn chằm chằm vào “đầu rồng” ở phía trước.  Nhảy qua hoá rồng, đây là ải khó nhất của khảo hạch thành Long Vân, bước vào cửa thành sẽ có được tư cách dự thi, nhưng một bước này rất khó. Chưa kể trên đầu rồng chảy ngược này rất khó mượn lực, bức tường thành cao ngất kia còn có mấy chiếc trống trận.  Chỉ cần có người nhảy lên, trống trận sẽ tự động vang lên. Tiếng trống như sấm, đinh tai nhức óc khiến huyết mạch người ta bành trướng, chân nguyên hỗn loạn.   Trên bức tường thành cao ngất đã có rất nhiều người đang đứng, họ lạnh lùng nhìn xuống đám người ở bên dưới. Ngoại trừ Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực, Viêm Long Tử, Nam Cung Vãn Ngọc, hầu hết các yêu nghiệt hàng đầu xếp hạng ba mươi vị trí đầu bảng Long Vân cũng đã lên tường thành.  Theo ba người nhóm Lâm Nhất bí mật quan sát, rất nhiều người nhảy lên đều bị rơi xuống, bị đánh văng ra xa ngay giữa không trung. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có thể nhảy qua hoá rồng hay không đều phụ thuộc vào lần này.  Giờ phút này, ở đây đã tập trung mấy nghìn người, họ đều lặng lẽ trữ thế. Những người này có thể đứng ở phía trước cũng được coi là nhân vật ưu tú của Quần Long thịnh yến đợt này, nếu không họ đã không thể tới đây đầu tiên.Về phần Lâm Nhất, hắn đi chậm hơn nên mới đứng sau những người này.  Cảm nhận được có người ở sau lưng, rất nhiều người quay đầu nhìn lại, thấy là Lâm Nhất thì tỏ ra kinh ngạc. Không ngờ chỉ có một người, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trước đó lần nào cũng có ít nhất hơn một trăm người đi cùng.  Có thể đi một mình và bỏ xa những người khác, chứng tỏ thực lực của người này không tệ.  “Lâm Nhất!”  Hai người trong số đó nhận ra Lâm Nhất, vội vàng lên tiếng chào hỏi.  Là Dương Phàm và Quách Húc, mặc dù hai người bị rất nhiều nhân tài mới nổi vượt xa, nhưng chung quy vẫn là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân đợt trước. Trong số hơn mười vạn nhân tài kiệt xuất tham gia khảo hạch, họ chắc chắn mạnh hơn đa số người, có thể đứng gần trước cũng không có gì bất ngờ.  “Sao bây giờ ngươi mới đến?”  Quách Húc hỏi, với thực lực của Lâm Nhất thì không nên chậm như vậy mới đúng.  “Ta không vội, dù sao cũng chỉ là khảo hạch, có thể thông qua là được rồi”, Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời.  Dương Phàm nhìn Lâm Nhất, mơ hồ không thể nhìn thấu tu vi của đối phương, bèn hỏi: “Bây giờ tu vi của ngươi ra sao rồi?”  “Cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, có thể thăng lên viên mãn bất cứ lúc nào”.  Lâm Nhất cũng không giấu giếm, hắn luyện hoá quả Viêm Long ba nghìn năm kia, ngoại trừ Thương Long Cửu Biến tiến bộ vượt bậc một cách bất ngờ, tu vi cũng tăng lên khá nhiều, nếu không phải do hắn cố tình áp chế thì thậm chí đã thăng lên cảnh giới Âm Dương viên mãn.   Dương Phàm và Quách Húc lập tức hít vào một hơi, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt như đang quái vật.  Quá khoa trương, họ còn nhớ lúc ở thành Thiên Lăng đối phương mới thăng lên cảnh giới Âm Dương tiểu thành, bây giờ mới qua bao lâu mà đã sắp đạt tới cảnh giới Âm Dương viên mãn. Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, nếu cho hắn đủ thời gian, có lẽ yêu nghiệt đẳng cấp như Thất Anh của Nam Hoa cũng rất khó trấn áp hắn.  Ba người đều cố gắng đi chậm hơn rất nhiều, lúc nói chuyện phiếm đều nhìn chằm chằm vào “đầu rồng” ở phía trước.  Nhảy qua hoá rồng, đây là ải khó nhất của khảo hạch thành Long Vân, bước vào cửa thành sẽ có được tư cách dự thi, nhưng một bước này rất khó. Chưa kể trên đầu rồng chảy ngược này rất khó mượn lực, bức tường thành cao ngất kia còn có mấy chiếc trống trận.  Chỉ cần có người nhảy lên, trống trận sẽ tự động vang lên. Tiếng trống như sấm, đinh tai nhức óc khiến huyết mạch người ta bành trướng, chân nguyên hỗn loạn.   Trên bức tường thành cao ngất đã có rất nhiều người đang đứng, họ lạnh lùng nhìn xuống đám người ở bên dưới. Ngoại trừ Vũ Hạo Thiên, Triệu Vô Cực, Viêm Long Tử, Nam Cung Vãn Ngọc, hầu hết các yêu nghiệt hàng đầu xếp hạng ba mươi vị trí đầu bảng Long Vân cũng đã lên tường thành.  Theo ba người nhóm Lâm Nhất bí mật quan sát, rất nhiều người nhảy lên đều bị rơi xuống, bị đánh văng ra xa ngay giữa không trung. 

Chương 2706