“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2707
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có vài người rất đáng tiếc, chỉ còn cách tường thành chưa tới một trăm mét nhưng lại không thể đáp xuống. “Không phải đã nói đây là đợt Quần Long thịnh yến cường thịnh nhất mấy nghìn năm qua ư, tại sao rác rưởi vẫn nhiều thế nhỉ?” Trên tường thành có người khinh thường mỉa mai. Vèo! Bỗng nhiên có một tia huyết quang phóng lên, tiếng xé gió chói tai rít gào, một bóng dáng bay thẳng về phía tường thành thẳng tắp. Là Cơ Vô Dạ! Hắn ta lơ lửng giữa không trung, khi sắp đáp xuống, mười chiếc trống trận chín mặt cao mười trượng trên tường thành vang lên. Thùng! Thùng! Thùng! Tiếng trống trận to rõ và vang dội, nhịp nhàng như một hành khúc cổ xưa nào đó. Mỗi khi tiếng trống vang lên sẽ tạo ra sóng âm kim sắc hoá thành thực thể, bắn về phía Cơ Vô Dạ giữa không trung. Cơ Vô Dạ tốn một chút thời gian, nhưng hiển nhiên thực lực của hắn ta rất mạnh, cuối cùng đã vững vàng đáp xuống tường thành. Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhóm người Lâm Nhất. Họ đã trữ thế từ trước, nhưng khi đến vị trí “đầu rồng” vẫn cảm nhận được áp lực không nhỏ. Đối mặt với toà thành cổ này, uy áp lớn mạnh phủ xuống khiến người ta rung động mạnh. Thảo nào những người trước đó rõ ràng có thực lực không quá yếu nhưng vẫn thất bại. Bay lên dưới áp lực này như gánh một ngọn núi trên vai, mà bức tường thành kia lại cao gần trăm trượng. Vèo! Vèo! Vèo! Rất nhiều người không nhẫn nại được nữa, xung phong bay lên, tiếc là hầu hết một nửa trong số họ đều bị rơi xuống, ngọc bội vỡ tan tành giữa không trung. “Khó đến thế ư? Ta sẽ thử trước...” Quách Húc mỉm cười, tỏ ra vô cùng tự tin, dù sao hắn ta cũng là nhân tài kiệt xuất trên bảng ngoài bảng Long Vân đợt trước. Dù thế nào cũng không đến mức không giành được tư cách dự thi lần này. Hắn ta thoải mái bước lên đầu rồng, dòng sông dưới chân chảy cuồn cuộn, hít một hơi bay lên cao. Hô! Toàn thân hắn ta lập loè tia điện như một cây trường mâu lôi điện xuyên thủng hư không, bắn thẳng về phía tường thành. Chớp mắt hắn ta đã bay tới độ cao ngang với tường thành, có thể nói là vô cùng thuận lợi. Thùng! Thùng! Thùng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có vài người rất đáng tiếc, chỉ còn cách tường thành chưa tới một trăm mét nhưng lại không thể đáp xuống. “Không phải đã nói đây là đợt Quần Long thịnh yến cường thịnh nhất mấy nghìn năm qua ư, tại sao rác rưởi vẫn nhiều thế nhỉ?” Trên tường thành có người khinh thường mỉa mai. Vèo! Bỗng nhiên có một tia huyết quang phóng lên, tiếng xé gió chói tai rít gào, một bóng dáng bay thẳng về phía tường thành thẳng tắp. Là Cơ Vô Dạ! Hắn ta lơ lửng giữa không trung, khi sắp đáp xuống, mười chiếc trống trận chín mặt cao mười trượng trên tường thành vang lên. Thùng! Thùng! Thùng! Tiếng trống trận to rõ và vang dội, nhịp nhàng như một hành khúc cổ xưa nào đó. Mỗi khi tiếng trống vang lên sẽ tạo ra sóng âm kim sắc hoá thành thực thể, bắn về phía Cơ Vô Dạ giữa không trung. Cơ Vô Dạ tốn một chút thời gian, nhưng hiển nhiên thực lực của hắn ta rất mạnh, cuối cùng đã vững vàng đáp xuống tường thành. Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhóm người Lâm Nhất. Họ đã trữ thế từ trước, nhưng khi đến vị trí “đầu rồng” vẫn cảm nhận được áp lực không nhỏ. Đối mặt với toà thành cổ này, uy áp lớn mạnh phủ xuống khiến người ta rung động mạnh. Thảo nào những người trước đó rõ ràng có thực lực không quá yếu nhưng vẫn thất bại. Bay lên dưới áp lực này như gánh một ngọn núi trên vai, mà bức tường thành kia lại cao gần trăm trượng. Vèo! Vèo! Vèo! Rất nhiều người không nhẫn nại được nữa, xung phong bay lên, tiếc là hầu hết một nửa trong số họ đều bị rơi xuống, ngọc bội vỡ tan tành giữa không trung. “Khó đến thế ư? Ta sẽ thử trước...” Quách Húc mỉm cười, tỏ ra vô cùng tự tin, dù sao hắn ta cũng là nhân tài kiệt xuất trên bảng ngoài bảng Long Vân đợt trước. Dù thế nào cũng không đến mức không giành được tư cách dự thi lần này. Hắn ta thoải mái bước lên đầu rồng, dòng sông dưới chân chảy cuồn cuộn, hít một hơi bay lên cao. Hô! Toàn thân hắn ta lập loè tia điện như một cây trường mâu lôi điện xuyên thủng hư không, bắn thẳng về phía tường thành. Chớp mắt hắn ta đã bay tới độ cao ngang với tường thành, có thể nói là vô cùng thuận lợi. Thùng! Thùng! Thùng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Có vài người rất đáng tiếc, chỉ còn cách tường thành chưa tới một trăm mét nhưng lại không thể đáp xuống. “Không phải đã nói đây là đợt Quần Long thịnh yến cường thịnh nhất mấy nghìn năm qua ư, tại sao rác rưởi vẫn nhiều thế nhỉ?” Trên tường thành có người khinh thường mỉa mai. Vèo! Bỗng nhiên có một tia huyết quang phóng lên, tiếng xé gió chói tai rít gào, một bóng dáng bay thẳng về phía tường thành thẳng tắp. Là Cơ Vô Dạ! Hắn ta lơ lửng giữa không trung, khi sắp đáp xuống, mười chiếc trống trận chín mặt cao mười trượng trên tường thành vang lên. Thùng! Thùng! Thùng! Tiếng trống trận to rõ và vang dội, nhịp nhàng như một hành khúc cổ xưa nào đó. Mỗi khi tiếng trống vang lên sẽ tạo ra sóng âm kim sắc hoá thành thực thể, bắn về phía Cơ Vô Dạ giữa không trung. Cơ Vô Dạ tốn một chút thời gian, nhưng hiển nhiên thực lực của hắn ta rất mạnh, cuối cùng đã vững vàng đáp xuống tường thành. Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhóm người Lâm Nhất. Họ đã trữ thế từ trước, nhưng khi đến vị trí “đầu rồng” vẫn cảm nhận được áp lực không nhỏ. Đối mặt với toà thành cổ này, uy áp lớn mạnh phủ xuống khiến người ta rung động mạnh. Thảo nào những người trước đó rõ ràng có thực lực không quá yếu nhưng vẫn thất bại. Bay lên dưới áp lực này như gánh một ngọn núi trên vai, mà bức tường thành kia lại cao gần trăm trượng. Vèo! Vèo! Vèo! Rất nhiều người không nhẫn nại được nữa, xung phong bay lên, tiếc là hầu hết một nửa trong số họ đều bị rơi xuống, ngọc bội vỡ tan tành giữa không trung. “Khó đến thế ư? Ta sẽ thử trước...” Quách Húc mỉm cười, tỏ ra vô cùng tự tin, dù sao hắn ta cũng là nhân tài kiệt xuất trên bảng ngoài bảng Long Vân đợt trước. Dù thế nào cũng không đến mức không giành được tư cách dự thi lần này. Hắn ta thoải mái bước lên đầu rồng, dòng sông dưới chân chảy cuồn cuộn, hít một hơi bay lên cao. Hô! Toàn thân hắn ta lập loè tia điện như một cây trường mâu lôi điện xuyên thủng hư không, bắn thẳng về phía tường thành. Chớp mắt hắn ta đã bay tới độ cao ngang với tường thành, có thể nói là vô cùng thuận lợi. Thùng! Thùng! Thùng!