“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2752
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thảo nào lại khiến mọi người chú ý như thế, đây hẳn là trận đấu xuất hiện Tam Vương Thất Anh đầu tiên kể từ khi Quần Long thịnh yến bắt đầu cho đến bây giờ. Tuyệt Trần, đại sư huynh của Thanh Mộc Các, hạng tám bảng Long Vân đợt trước, thực lực sâu không lường được, ngay cả tu vi cũng khiến người ta không thể nhìn thấu. Tịch Phong, yêu nghiệt duy nhất không xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ trong Tam Vương Thất Anh, hạng mười bảng Long Vân đợt trước. Tuy hắn ta là người đứng cuối trong Tam Vương Thất Anh, nhưng không ai dám coi thường hắn ta. Trong tình huống tài nguyên không bằng đệ tử thế lực cấp bậc bá chủ mà lại có thể lọt vào mười vị trí đầu, đủ để chứng minh hắn ta đáng sợ cỡ nào.Hai người gặp nhau ở vòng loại nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người. Một người hạng tám, một người hạng mười, thật ra chênh lệch không nhiều như trong tưởng tượng. Nay đã qua bốn năm, hai người giao đấu khó nói trước được thắng bại. Dù thế nào đi nữa, trận đấu của hai người ít nhiều cũng có thể nhìn ra một số át chủ bài của Tam Vương Thất Anh. Sự hứng thú lập tức dâng lên trong lòng Lâm Nhất, dù gì hắn cũng muốn tiến vào mười vị trí đầu, hiện giờ Tam Vương Thất Anh đều là chướng ngại vật của hắn, cần phải đẩy họ xuống mới được. Nhưng Lâm Nhất đoán hai người này sẽ không ra tay đánh nhau, dù sao đây cũng không phải vòng xếp hạng. Cả hai người đều có thể thua được, chẳng qua không có thể diện lắm thôi. “Một chiêu phân thắng bại đi”. Tịch Phong nói thẳng không chút do dự. Tuyệt Trần mỉm cười đáp: “Hợp ý ta”. Hai người không chào hỏi, không nói lời thừa, cả hai đều ăn ý với nhau. Đối thủ chân chính của họ là một trong những Tam Vương Thất Anh khác ở dưới đài, bại lộ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì. Mặc dù cục diện này là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không khỏi khiến người ta hơi thất vọng. Trên đài Thăng Long, Tịch Phong ra tay trước, hai tay hắn ta đột nhiên chắp tay vào nhau. Khi hai tay hắn ta hoàn toàn chắp lại trước ngực, một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên bên tai mọi người, mấy nghìn người trên khán đài lập tức ngất xỉu. Trong số những người còn có thể mở mắt có không ít người sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng. Tuyệt Trần không dám coi thường, hắn ta cũng chắp tay lại, những làn khói xanh thoát ra từ lỗ chân lông, lượn lờ như có sự sống. Ý chí võ học mạnh quá! Kiếm ý quanh người Lâm Nhất âm thầm xao động, rất nhiều ánh sáng đom đóm không thể thấy bằng mắt thường bị vỡ ra, nhưng kiếm ý của hắn đã đạt tới cảnh giới Thông Linh, ánh sáng đom đóm vỡ vụn rất nhanh đã hợp lại, không bị thương. “Đó là?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thảo nào lại khiến mọi người chú ý như thế, đây hẳn là trận đấu xuất hiện Tam Vương Thất Anh đầu tiên kể từ khi Quần Long thịnh yến bắt đầu cho đến bây giờ. Tuyệt Trần, đại sư huynh của Thanh Mộc Các, hạng tám bảng Long Vân đợt trước, thực lực sâu không lường được, ngay cả tu vi cũng khiến người ta không thể nhìn thấu. Tịch Phong, yêu nghiệt duy nhất không xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ trong Tam Vương Thất Anh, hạng mười bảng Long Vân đợt trước. Tuy hắn ta là người đứng cuối trong Tam Vương Thất Anh, nhưng không ai dám coi thường hắn ta. Trong tình huống tài nguyên không bằng đệ tử thế lực cấp bậc bá chủ mà lại có thể lọt vào mười vị trí đầu, đủ để chứng minh hắn ta đáng sợ cỡ nào.Hai người gặp nhau ở vòng loại nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người. Một người hạng tám, một người hạng mười, thật ra chênh lệch không nhiều như trong tưởng tượng. Nay đã qua bốn năm, hai người giao đấu khó nói trước được thắng bại. Dù thế nào đi nữa, trận đấu của hai người ít nhiều cũng có thể nhìn ra một số át chủ bài của Tam Vương Thất Anh. Sự hứng thú lập tức dâng lên trong lòng Lâm Nhất, dù gì hắn cũng muốn tiến vào mười vị trí đầu, hiện giờ Tam Vương Thất Anh đều là chướng ngại vật của hắn, cần phải đẩy họ xuống mới được. Nhưng Lâm Nhất đoán hai người này sẽ không ra tay đánh nhau, dù sao đây cũng không phải vòng xếp hạng. Cả hai người đều có thể thua được, chẳng qua không có thể diện lắm thôi. “Một chiêu phân thắng bại đi”. Tịch Phong nói thẳng không chút do dự. Tuyệt Trần mỉm cười đáp: “Hợp ý ta”. Hai người không chào hỏi, không nói lời thừa, cả hai đều ăn ý với nhau. Đối thủ chân chính của họ là một trong những Tam Vương Thất Anh khác ở dưới đài, bại lộ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì. Mặc dù cục diện này là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không khỏi khiến người ta hơi thất vọng. Trên đài Thăng Long, Tịch Phong ra tay trước, hai tay hắn ta đột nhiên chắp tay vào nhau. Khi hai tay hắn ta hoàn toàn chắp lại trước ngực, một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên bên tai mọi người, mấy nghìn người trên khán đài lập tức ngất xỉu. Trong số những người còn có thể mở mắt có không ít người sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng. Tuyệt Trần không dám coi thường, hắn ta cũng chắp tay lại, những làn khói xanh thoát ra từ lỗ chân lông, lượn lờ như có sự sống. Ý chí võ học mạnh quá! Kiếm ý quanh người Lâm Nhất âm thầm xao động, rất nhiều ánh sáng đom đóm không thể thấy bằng mắt thường bị vỡ ra, nhưng kiếm ý của hắn đã đạt tới cảnh giới Thông Linh, ánh sáng đom đóm vỡ vụn rất nhanh đã hợp lại, không bị thương. “Đó là?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thảo nào lại khiến mọi người chú ý như thế, đây hẳn là trận đấu xuất hiện Tam Vương Thất Anh đầu tiên kể từ khi Quần Long thịnh yến bắt đầu cho đến bây giờ. Tuyệt Trần, đại sư huynh của Thanh Mộc Các, hạng tám bảng Long Vân đợt trước, thực lực sâu không lường được, ngay cả tu vi cũng khiến người ta không thể nhìn thấu. Tịch Phong, yêu nghiệt duy nhất không xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ trong Tam Vương Thất Anh, hạng mười bảng Long Vân đợt trước. Tuy hắn ta là người đứng cuối trong Tam Vương Thất Anh, nhưng không ai dám coi thường hắn ta. Trong tình huống tài nguyên không bằng đệ tử thế lực cấp bậc bá chủ mà lại có thể lọt vào mười vị trí đầu, đủ để chứng minh hắn ta đáng sợ cỡ nào.Hai người gặp nhau ở vòng loại nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người. Một người hạng tám, một người hạng mười, thật ra chênh lệch không nhiều như trong tưởng tượng. Nay đã qua bốn năm, hai người giao đấu khó nói trước được thắng bại. Dù thế nào đi nữa, trận đấu của hai người ít nhiều cũng có thể nhìn ra một số át chủ bài của Tam Vương Thất Anh. Sự hứng thú lập tức dâng lên trong lòng Lâm Nhất, dù gì hắn cũng muốn tiến vào mười vị trí đầu, hiện giờ Tam Vương Thất Anh đều là chướng ngại vật của hắn, cần phải đẩy họ xuống mới được. Nhưng Lâm Nhất đoán hai người này sẽ không ra tay đánh nhau, dù sao đây cũng không phải vòng xếp hạng. Cả hai người đều có thể thua được, chẳng qua không có thể diện lắm thôi. “Một chiêu phân thắng bại đi”. Tịch Phong nói thẳng không chút do dự. Tuyệt Trần mỉm cười đáp: “Hợp ý ta”. Hai người không chào hỏi, không nói lời thừa, cả hai đều ăn ý với nhau. Đối thủ chân chính của họ là một trong những Tam Vương Thất Anh khác ở dưới đài, bại lộ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì. Mặc dù cục diện này là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không khỏi khiến người ta hơi thất vọng. Trên đài Thăng Long, Tịch Phong ra tay trước, hai tay hắn ta đột nhiên chắp tay vào nhau. Khi hai tay hắn ta hoàn toàn chắp lại trước ngực, một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên bên tai mọi người, mấy nghìn người trên khán đài lập tức ngất xỉu. Trong số những người còn có thể mở mắt có không ít người sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng. Tuyệt Trần không dám coi thường, hắn ta cũng chắp tay lại, những làn khói xanh thoát ra từ lỗ chân lông, lượn lờ như có sự sống. Ý chí võ học mạnh quá! Kiếm ý quanh người Lâm Nhất âm thầm xao động, rất nhiều ánh sáng đom đóm không thể thấy bằng mắt thường bị vỡ ra, nhưng kiếm ý của hắn đã đạt tới cảnh giới Thông Linh, ánh sáng đom đóm vỡ vụn rất nhanh đã hợp lại, không bị thương. “Đó là?”