“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2753

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn nhìn thấy một đôi cánh thần điểu hoả diễm sau lưng Tịch Phong, có điều đôi cánh đó chỉ xuất hiện trong tích tắc, ngay cả bản thân Tịch Phong cũng biến mất.   Ngay khi Tịch Phong ra tay, Tuyệt Trần cũng ra tay, hai người biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người cùng lúc gây nên một tràng tiếng thốt kinh ngạc.  Ầm ầm!  Ngay sau đó, nước hồ xung quanh đài Thăng Long đột nhiên nổi lên như một con rồng khổng lồ gầm thét. Vô số bọt nước rít gào, nước hồ nổi lên biến thành một con hung thú dữ tợn, như một con mãng xà điên cuồng quấn quanh cả đài Thăng Long.  Một lúc lâu sau, đợi đến khi sóng gió yên tĩnh, mọi người mới đứng dậy nhìn qua, muốn biết rốt cuộc trên đài Thăng Long đã xảy ra chuyện gì.  “Ta thua”.  Tuyệt Trần ôm ngực, ho khan một tiếng.  “Vòng xếp hạng mới là cuộc tranh tài cuối cùng, đây chỉ như trò đùa trẻ con thôi, không thể tính là thắng bại chân chính”.  Tịch Phong giành chiến thắng, bình tĩnh lên tiếng.  “Chuyện gì đã xảy ra?”  “Các ngươi có nhìn thấy không?”  “Làm sao thấy được, ta sắp sợ chết rồi đây này, cách xa thế mà lại cảm thấy tim như muốn vỡ tung”.  “Ngồi xem cũng có nguy hiểm, cao thủ cấp bậc Tam Vương Thất Anh quá khủng khiếp”.  Hiện trường ồn áo náo động, trận đấu này khiến người ta chấn động nhưng lại có vẻ mơ hồ, mông lung.  Rất ít người có thể thấy rõ, sau khi thấy rõ còn có thể biết tại sao Tuyệt Trần là người thua thì càng ít ỏi.  Lâm Nhất lại nhìn thấy rõ ràng. Khi giao đấu, Tịch Phong dùng ý chí Hoả Diễm biến ra đôi cánh của thần điểu Thanh Loan, còn sau lưng Tuyệt Trần là một cây thần thụ cao nghịn trượng che phủ bầu trời, vô cùng bá khí.  Nhưng chung quy Tịch Phong vẫn mạnh hơn một chút, trong tích tắc đôi cánh Thanh Loan kia đã đốt trụi thần thụ nghìn trượng, chỉ còn sót lại thân cây.   Có điều trước khi thần thụ bị đốt trụi, nó đã rung lắc như một con rồng khổng lồ, vô số lông vũ hoả diễm bị đánh tan. Nếu như tiếp tục giao đấu, thắng bại rất khó nói trước, chỉ đánh một chiêu thì chắc chắn Tuyệt Trần sẽ chịu thiệt.  Đối với cao thủ cấp bậc này, tu vi không còn quá quan trọng.  Thứ cần so sánh là ý chí võ học lĩnh ngộ sâu bao nhiêu và công pháp của bản thân, cùng với dung hợp cả hai.  Chỉ trong một chiêu, Lâm Nhất chỉ có thể nhìn ra được bấy nhiêu, nhưng thu hoạch rất to lớn.  May mà hắn nắm giữ kiếm ý Thông Linh, nếu kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong gặp phải cấp bậc này, có lẽ sẽ không sống được quá ba chiêu. Lĩnh ngộ những ý chí võ học khác đến cảnh giới cao thâm không hề yếu hơn so với kiếm ý, thậm chí còn mạnh hơn.  Tam Vương Thất Anh, danh bất hư truyền.  Trận đấu này đã gây chấn động rất lớn, mang lại cho mọi người nhận thức mới về thực lực của Tam Vương Thất Anh.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn nhìn thấy một đôi cánh thần điểu hoả diễm sau lưng Tịch Phong, có điều đôi cánh đó chỉ xuất hiện trong tích tắc, ngay cả bản thân Tịch Phong cũng biến mất.   Ngay khi Tịch Phong ra tay, Tuyệt Trần cũng ra tay, hai người biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người cùng lúc gây nên một tràng tiếng thốt kinh ngạc.  Ầm ầm!  Ngay sau đó, nước hồ xung quanh đài Thăng Long đột nhiên nổi lên như một con rồng khổng lồ gầm thét. Vô số bọt nước rít gào, nước hồ nổi lên biến thành một con hung thú dữ tợn, như một con mãng xà điên cuồng quấn quanh cả đài Thăng Long.  Một lúc lâu sau, đợi đến khi sóng gió yên tĩnh, mọi người mới đứng dậy nhìn qua, muốn biết rốt cuộc trên đài Thăng Long đã xảy ra chuyện gì.  “Ta thua”.  Tuyệt Trần ôm ngực, ho khan một tiếng.  “Vòng xếp hạng mới là cuộc tranh tài cuối cùng, đây chỉ như trò đùa trẻ con thôi, không thể tính là thắng bại chân chính”.  Tịch Phong giành chiến thắng, bình tĩnh lên tiếng.  “Chuyện gì đã xảy ra?”  “Các ngươi có nhìn thấy không?”  “Làm sao thấy được, ta sắp sợ chết rồi đây này, cách xa thế mà lại cảm thấy tim như muốn vỡ tung”.  “Ngồi xem cũng có nguy hiểm, cao thủ cấp bậc Tam Vương Thất Anh quá khủng khiếp”.  Hiện trường ồn áo náo động, trận đấu này khiến người ta chấn động nhưng lại có vẻ mơ hồ, mông lung.  Rất ít người có thể thấy rõ, sau khi thấy rõ còn có thể biết tại sao Tuyệt Trần là người thua thì càng ít ỏi.  Lâm Nhất lại nhìn thấy rõ ràng. Khi giao đấu, Tịch Phong dùng ý chí Hoả Diễm biến ra đôi cánh của thần điểu Thanh Loan, còn sau lưng Tuyệt Trần là một cây thần thụ cao nghịn trượng che phủ bầu trời, vô cùng bá khí.  Nhưng chung quy Tịch Phong vẫn mạnh hơn một chút, trong tích tắc đôi cánh Thanh Loan kia đã đốt trụi thần thụ nghìn trượng, chỉ còn sót lại thân cây.   Có điều trước khi thần thụ bị đốt trụi, nó đã rung lắc như một con rồng khổng lồ, vô số lông vũ hoả diễm bị đánh tan. Nếu như tiếp tục giao đấu, thắng bại rất khó nói trước, chỉ đánh một chiêu thì chắc chắn Tuyệt Trần sẽ chịu thiệt.  Đối với cao thủ cấp bậc này, tu vi không còn quá quan trọng.  Thứ cần so sánh là ý chí võ học lĩnh ngộ sâu bao nhiêu và công pháp của bản thân, cùng với dung hợp cả hai.  Chỉ trong một chiêu, Lâm Nhất chỉ có thể nhìn ra được bấy nhiêu, nhưng thu hoạch rất to lớn.  May mà hắn nắm giữ kiếm ý Thông Linh, nếu kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong gặp phải cấp bậc này, có lẽ sẽ không sống được quá ba chiêu. Lĩnh ngộ những ý chí võ học khác đến cảnh giới cao thâm không hề yếu hơn so với kiếm ý, thậm chí còn mạnh hơn.  Tam Vương Thất Anh, danh bất hư truyền.  Trận đấu này đã gây chấn động rất lớn, mang lại cho mọi người nhận thức mới về thực lực của Tam Vương Thất Anh.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn nhìn thấy một đôi cánh thần điểu hoả diễm sau lưng Tịch Phong, có điều đôi cánh đó chỉ xuất hiện trong tích tắc, ngay cả bản thân Tịch Phong cũng biến mất.   Ngay khi Tịch Phong ra tay, Tuyệt Trần cũng ra tay, hai người biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người cùng lúc gây nên một tràng tiếng thốt kinh ngạc.  Ầm ầm!  Ngay sau đó, nước hồ xung quanh đài Thăng Long đột nhiên nổi lên như một con rồng khổng lồ gầm thét. Vô số bọt nước rít gào, nước hồ nổi lên biến thành một con hung thú dữ tợn, như một con mãng xà điên cuồng quấn quanh cả đài Thăng Long.  Một lúc lâu sau, đợi đến khi sóng gió yên tĩnh, mọi người mới đứng dậy nhìn qua, muốn biết rốt cuộc trên đài Thăng Long đã xảy ra chuyện gì.  “Ta thua”.  Tuyệt Trần ôm ngực, ho khan một tiếng.  “Vòng xếp hạng mới là cuộc tranh tài cuối cùng, đây chỉ như trò đùa trẻ con thôi, không thể tính là thắng bại chân chính”.  Tịch Phong giành chiến thắng, bình tĩnh lên tiếng.  “Chuyện gì đã xảy ra?”  “Các ngươi có nhìn thấy không?”  “Làm sao thấy được, ta sắp sợ chết rồi đây này, cách xa thế mà lại cảm thấy tim như muốn vỡ tung”.  “Ngồi xem cũng có nguy hiểm, cao thủ cấp bậc Tam Vương Thất Anh quá khủng khiếp”.  Hiện trường ồn áo náo động, trận đấu này khiến người ta chấn động nhưng lại có vẻ mơ hồ, mông lung.  Rất ít người có thể thấy rõ, sau khi thấy rõ còn có thể biết tại sao Tuyệt Trần là người thua thì càng ít ỏi.  Lâm Nhất lại nhìn thấy rõ ràng. Khi giao đấu, Tịch Phong dùng ý chí Hoả Diễm biến ra đôi cánh của thần điểu Thanh Loan, còn sau lưng Tuyệt Trần là một cây thần thụ cao nghịn trượng che phủ bầu trời, vô cùng bá khí.  Nhưng chung quy Tịch Phong vẫn mạnh hơn một chút, trong tích tắc đôi cánh Thanh Loan kia đã đốt trụi thần thụ nghìn trượng, chỉ còn sót lại thân cây.   Có điều trước khi thần thụ bị đốt trụi, nó đã rung lắc như một con rồng khổng lồ, vô số lông vũ hoả diễm bị đánh tan. Nếu như tiếp tục giao đấu, thắng bại rất khó nói trước, chỉ đánh một chiêu thì chắc chắn Tuyệt Trần sẽ chịu thiệt.  Đối với cao thủ cấp bậc này, tu vi không còn quá quan trọng.  Thứ cần so sánh là ý chí võ học lĩnh ngộ sâu bao nhiêu và công pháp của bản thân, cùng với dung hợp cả hai.  Chỉ trong một chiêu, Lâm Nhất chỉ có thể nhìn ra được bấy nhiêu, nhưng thu hoạch rất to lớn.  May mà hắn nắm giữ kiếm ý Thông Linh, nếu kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong gặp phải cấp bậc này, có lẽ sẽ không sống được quá ba chiêu. Lĩnh ngộ những ý chí võ học khác đến cảnh giới cao thâm không hề yếu hơn so với kiếm ý, thậm chí còn mạnh hơn.  Tam Vương Thất Anh, danh bất hư truyền.  Trận đấu này đã gây chấn động rất lớn, mang lại cho mọi người nhận thức mới về thực lực của Tam Vương Thất Anh.  

Chương 2753