“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2761
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tu vi chẳng là gì cả, có thể phát huy bao nhiêu mới là quan trọng”. Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh, không để tâm lắm. Rõ ràng đối phương vừa thăng lên Bán Bộ Thiên Phách, mười phần tu vi có thể phát huy được tám phần đã là tốt lắm rồi, nếu nền tảng công pháp không đủ, thậm chí chưa chắc có thể phát huy được tám phần. Cao thủ chân chính thì lại khác, mười phần tu vi có thể phát huy ra mười hai phần uy lực, thậm chí là cao hơn. Huống hồ trong tay hắn còn có rất nhiều lá bài tẩy, dù Diệp Thanh Phong có tu vi Bán Bộ Thiên Phách đỉnh phong, Lâm Nhất cũng không hề sợ hãi.“Tu vi cao quả thật không tính là gì, có thể giẫm ngươi dưới chân là đủ rồi!” Diệp Thanh Phong cười dữ tợn, theo hắn ta rõ ràng Lâm Nhất đang chột dạ nên mới có thể nói ra những lời này để tự an ủi mình. Ầm! Hai bàn tay hắn ta lấy ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa cong thành móng vuốt, cào về phía Lâm Nhất nhanh như chớp. Chân nguyên dồi dào rót vào trong móng vuốt, khí thế Bán Bộ Thiên Phách mạnh mẽ phả vào mặt, hắn ta tựa như yêu thú khổng lồ, hung uy không ai bì nổi. Trong tích tắc, Diệp Thanh Phong bay xuyên qua hư không, chớp mắt đã dịch chuyển xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, móng phải giơ lên phát ra ánh sáng tím, đánh tới như một ngọn đồi. “Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!” Tay phải đặt trên chuôi kiếm của Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, mười tám tia kiếm quang nhanh chóng đè lên nhau. Mặc dù chỉ là thức thứ nhất của Bá Kiếm nhưng Lâm Nhất đã tu luyện chiêu kiếm này đến cảnh giới xuất thần nhập hoá, dưới sự thôi động Tử Diên Kiếm Quyết càng đủ để chém một lần mười tám nhát. Khi kiếm quang chồng lên nhau, uy lực bộc phát dường như có thể chém đứt bầu trời. Bùm! Ánh sáng tím nổ tung, vỡ vụn thành những đốm lửa nhỏ bay rải rác khắp đài Thăng Long, Diệp Thanh Phong bị đánh bay ra ngoài. “Tử Nguyệt Đương Không!” Con ngươi Diệp Thanh Phong co rụt, trong lòng thầm kinh hãi, hắn ta đột nhiên dang hai tay ra ngay giữa không trung, một vầng trăng tím từ từ dâng lên, uy áp vốn đã kinh khủng của hắn ta tiếp tục tăng vọt. Ánh trăng tím chiếu rọi xuống, khí thế mênh mông khiến hồ nước bốc lên thật nhiều màn nước. Những bức màn nước như mặt gương kia khi được ánh trăng rọi vào đẹp vô cùng. Đến khi hắn ta đáp xuống, Tam Tuyệt Trảo lại xuất kích, đánh tới với khí thế mạnh mẽ và sắc bén hơn cả vũ khí. “Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!” Lâm Nhất di chuyển nhanh như chớp, để lại vô số bóng ảnh trên đài Thăng Long, từng bóng ảnh lần lượt bị đánh tan nhìn vô cùng chấn động. Nhiều lần mọi người tưởng rằng chân thân của Lâm Nhất sẽ bị Diệp Thanh Phong xé thành mảnh nhỏ, cực kì nguy hiểm. Trong mắt Diệp Thanh Phong chợt có tia sáng lạnh loé qua, hắn ta thôi động thân pháp đến cực hạn, hai móng vuốt liên tục tấn công. Tốc độ ấy vô cùng nhanh, nếu là người thường thì đã bị hắn ta đuổi kịp và cào rách tim từ lâu. “Giết!” Lại thêm một móng vuốt xuyên qua hư không đánh tới, hai bóng ảnh bị vồ nát. Ngay khi bóng ảnh vừa vỡ vụn, Diệp Thanh Phong đột nhiên tăng tốc, vung ngược tay lên, cánh tay quét về phía chân thân của Lâm Nhất như móng vuốt khổng lồ của thú dữ. Lâm Nhất hơi ngửa mặt lên, nhanh chóng lướt qua móng vuốt khổng lồ ở trước mặt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tu vi chẳng là gì cả, có thể phát huy bao nhiêu mới là quan trọng”. Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh, không để tâm lắm. Rõ ràng đối phương vừa thăng lên Bán Bộ Thiên Phách, mười phần tu vi có thể phát huy được tám phần đã là tốt lắm rồi, nếu nền tảng công pháp không đủ, thậm chí chưa chắc có thể phát huy được tám phần. Cao thủ chân chính thì lại khác, mười phần tu vi có thể phát huy ra mười hai phần uy lực, thậm chí là cao hơn. Huống hồ trong tay hắn còn có rất nhiều lá bài tẩy, dù Diệp Thanh Phong có tu vi Bán Bộ Thiên Phách đỉnh phong, Lâm Nhất cũng không hề sợ hãi.“Tu vi cao quả thật không tính là gì, có thể giẫm ngươi dưới chân là đủ rồi!” Diệp Thanh Phong cười dữ tợn, theo hắn ta rõ ràng Lâm Nhất đang chột dạ nên mới có thể nói ra những lời này để tự an ủi mình. Ầm! Hai bàn tay hắn ta lấy ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa cong thành móng vuốt, cào về phía Lâm Nhất nhanh như chớp. Chân nguyên dồi dào rót vào trong móng vuốt, khí thế Bán Bộ Thiên Phách mạnh mẽ phả vào mặt, hắn ta tựa như yêu thú khổng lồ, hung uy không ai bì nổi. Trong tích tắc, Diệp Thanh Phong bay xuyên qua hư không, chớp mắt đã dịch chuyển xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, móng phải giơ lên phát ra ánh sáng tím, đánh tới như một ngọn đồi. “Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!” Tay phải đặt trên chuôi kiếm của Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, mười tám tia kiếm quang nhanh chóng đè lên nhau. Mặc dù chỉ là thức thứ nhất của Bá Kiếm nhưng Lâm Nhất đã tu luyện chiêu kiếm này đến cảnh giới xuất thần nhập hoá, dưới sự thôi động Tử Diên Kiếm Quyết càng đủ để chém một lần mười tám nhát. Khi kiếm quang chồng lên nhau, uy lực bộc phát dường như có thể chém đứt bầu trời. Bùm! Ánh sáng tím nổ tung, vỡ vụn thành những đốm lửa nhỏ bay rải rác khắp đài Thăng Long, Diệp Thanh Phong bị đánh bay ra ngoài. “Tử Nguyệt Đương Không!” Con ngươi Diệp Thanh Phong co rụt, trong lòng thầm kinh hãi, hắn ta đột nhiên dang hai tay ra ngay giữa không trung, một vầng trăng tím từ từ dâng lên, uy áp vốn đã kinh khủng của hắn ta tiếp tục tăng vọt. Ánh trăng tím chiếu rọi xuống, khí thế mênh mông khiến hồ nước bốc lên thật nhiều màn nước. Những bức màn nước như mặt gương kia khi được ánh trăng rọi vào đẹp vô cùng. Đến khi hắn ta đáp xuống, Tam Tuyệt Trảo lại xuất kích, đánh tới với khí thế mạnh mẽ và sắc bén hơn cả vũ khí. “Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!” Lâm Nhất di chuyển nhanh như chớp, để lại vô số bóng ảnh trên đài Thăng Long, từng bóng ảnh lần lượt bị đánh tan nhìn vô cùng chấn động. Nhiều lần mọi người tưởng rằng chân thân của Lâm Nhất sẽ bị Diệp Thanh Phong xé thành mảnh nhỏ, cực kì nguy hiểm. Trong mắt Diệp Thanh Phong chợt có tia sáng lạnh loé qua, hắn ta thôi động thân pháp đến cực hạn, hai móng vuốt liên tục tấn công. Tốc độ ấy vô cùng nhanh, nếu là người thường thì đã bị hắn ta đuổi kịp và cào rách tim từ lâu. “Giết!” Lại thêm một móng vuốt xuyên qua hư không đánh tới, hai bóng ảnh bị vồ nát. Ngay khi bóng ảnh vừa vỡ vụn, Diệp Thanh Phong đột nhiên tăng tốc, vung ngược tay lên, cánh tay quét về phía chân thân của Lâm Nhất như móng vuốt khổng lồ của thú dữ. Lâm Nhất hơi ngửa mặt lên, nhanh chóng lướt qua móng vuốt khổng lồ ở trước mặt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tu vi chẳng là gì cả, có thể phát huy bao nhiêu mới là quan trọng”. Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh, không để tâm lắm. Rõ ràng đối phương vừa thăng lên Bán Bộ Thiên Phách, mười phần tu vi có thể phát huy được tám phần đã là tốt lắm rồi, nếu nền tảng công pháp không đủ, thậm chí chưa chắc có thể phát huy được tám phần. Cao thủ chân chính thì lại khác, mười phần tu vi có thể phát huy ra mười hai phần uy lực, thậm chí là cao hơn. Huống hồ trong tay hắn còn có rất nhiều lá bài tẩy, dù Diệp Thanh Phong có tu vi Bán Bộ Thiên Phách đỉnh phong, Lâm Nhất cũng không hề sợ hãi.“Tu vi cao quả thật không tính là gì, có thể giẫm ngươi dưới chân là đủ rồi!” Diệp Thanh Phong cười dữ tợn, theo hắn ta rõ ràng Lâm Nhất đang chột dạ nên mới có thể nói ra những lời này để tự an ủi mình. Ầm! Hai bàn tay hắn ta lấy ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa cong thành móng vuốt, cào về phía Lâm Nhất nhanh như chớp. Chân nguyên dồi dào rót vào trong móng vuốt, khí thế Bán Bộ Thiên Phách mạnh mẽ phả vào mặt, hắn ta tựa như yêu thú khổng lồ, hung uy không ai bì nổi. Trong tích tắc, Diệp Thanh Phong bay xuyên qua hư không, chớp mắt đã dịch chuyển xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, móng phải giơ lên phát ra ánh sáng tím, đánh tới như một ngọn đồi. “Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!” Tay phải đặt trên chuôi kiếm của Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, mười tám tia kiếm quang nhanh chóng đè lên nhau. Mặc dù chỉ là thức thứ nhất của Bá Kiếm nhưng Lâm Nhất đã tu luyện chiêu kiếm này đến cảnh giới xuất thần nhập hoá, dưới sự thôi động Tử Diên Kiếm Quyết càng đủ để chém một lần mười tám nhát. Khi kiếm quang chồng lên nhau, uy lực bộc phát dường như có thể chém đứt bầu trời. Bùm! Ánh sáng tím nổ tung, vỡ vụn thành những đốm lửa nhỏ bay rải rác khắp đài Thăng Long, Diệp Thanh Phong bị đánh bay ra ngoài. “Tử Nguyệt Đương Không!” Con ngươi Diệp Thanh Phong co rụt, trong lòng thầm kinh hãi, hắn ta đột nhiên dang hai tay ra ngay giữa không trung, một vầng trăng tím từ từ dâng lên, uy áp vốn đã kinh khủng của hắn ta tiếp tục tăng vọt. Ánh trăng tím chiếu rọi xuống, khí thế mênh mông khiến hồ nước bốc lên thật nhiều màn nước. Những bức màn nước như mặt gương kia khi được ánh trăng rọi vào đẹp vô cùng. Đến khi hắn ta đáp xuống, Tam Tuyệt Trảo lại xuất kích, đánh tới với khí thế mạnh mẽ và sắc bén hơn cả vũ khí. “Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!” Lâm Nhất di chuyển nhanh như chớp, để lại vô số bóng ảnh trên đài Thăng Long, từng bóng ảnh lần lượt bị đánh tan nhìn vô cùng chấn động. Nhiều lần mọi người tưởng rằng chân thân của Lâm Nhất sẽ bị Diệp Thanh Phong xé thành mảnh nhỏ, cực kì nguy hiểm. Trong mắt Diệp Thanh Phong chợt có tia sáng lạnh loé qua, hắn ta thôi động thân pháp đến cực hạn, hai móng vuốt liên tục tấn công. Tốc độ ấy vô cùng nhanh, nếu là người thường thì đã bị hắn ta đuổi kịp và cào rách tim từ lâu. “Giết!” Lại thêm một móng vuốt xuyên qua hư không đánh tới, hai bóng ảnh bị vồ nát. Ngay khi bóng ảnh vừa vỡ vụn, Diệp Thanh Phong đột nhiên tăng tốc, vung ngược tay lên, cánh tay quét về phía chân thân của Lâm Nhất như móng vuốt khổng lồ của thú dữ. Lâm Nhất hơi ngửa mặt lên, nhanh chóng lướt qua móng vuốt khổng lồ ở trước mặt.