“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2762
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Keng! Lâm Nhất chưa đứng thẳng người dậy, Táng Hoa trong tay đã đâm tới với tốc độ nhanh hơn. Diệp Thanh Phong khẽ biến sắc, vội vàng vùi về sau, hai người gặp chiêu phá chiêu nhanh đến mức khiến mọi người không thể nhìn thấy. “Đến lượt ta rồi à?” Đợi đối phương tiếp đất, Lâm Nhất nhướng mày hỏi. Diệp Thanh Phong giật mình, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta có một cảm giác cực kì nguy hiểm. “Kinh Hồng Phá Nhật!” Không cho hắn ta quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lâm Nhất đâm kiếm ra, kiếm thế vô biên ở hai bên người hắn ngưng tụ thành màn sáng. Bức màn sáng kia như đôi cánh của bầu trời vỗ mạnh, Lâm Nhất bay lên không trung, cầm Táng Hoa trong tay xoay tròn giữa không trung. Trên không trung, Lâm Nhất xoay tròn cực nhanh như một con diều hâu, khi hắn xoay tròn bức màn sáng ngưng tụ từ kiếm thế hai bên dường như khiến không gian bị bóp méo. Đợi đến khi Diệp Thanh Phong hoàn hồn lại đã không kịp né tránh, chỉ có thể cố hết sức tránh đi điểm yếu hại. Phụt! Chân nguyên hộ thể trên người hắn bị đâm thủng, bên cạnh trái tim xuất hiện một lỗ máu, máu chảy ra như suối. Chết tiệt! Diệp Thanh Phong vô cùng giận dữ, đau đớn khiến vẻ mặt hắn ta trông cực kì dữ tợn, vừa bị đánh ngã xuống đất liền hét lên: “Muốn đánh bại ta, không dễ dàng như vậy đâu!” Ầm! Dứt lời, vầng trăng tím trên không trung lập tức rơi uống, hợp hai thành một với Diệp Thanh Phong, trên người hắn ta lập tức phát ra ánh sáng tím rực rỡ, mỗi lỗ chân lông đều có sương mù tím thoát ra, nhất thời khí thế mạnh đến mức khủng khiếp. “Tam Tuyệt Toái Tâm Quyền!” Hắn ta biến móng vuốt thành quyền, chạy như điên trên đài Thăng Long, lúc hắn ta chạy như có núi đánh vào chiến đài. Cứ mỗi bước đi, ánh sáng tím trên người hắn ta càng sáng hơn một phần, dần dần ánh sáng tím ấy bốc cháy như một ngọn lửa. Diệp Thanh Phong như biến thành một vầng trăng sáng, rót toàn bộ chân nguyên và phẫn nộ vào quyền mang đánh về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất cầm kiếm bằng hai tay, giơ cao qua đầu hướng thẳng lên trời, mặt không hề đổi sắc. “Tinh Thần Đại Bạo!” Tia sét được biến hoá từ kiếm ý tạo thành một quả cầu sấm sét, trong nháy mắt lơ lửng giữa không trung như sao trời. Ánh sao sáng ngời, quả cầu sấm sét không ngừng to lên, khi Diệp Thanh Phong đánh tới nó đã đạt đến kích thước khổng lồ mấy chục trượng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Keng! Lâm Nhất chưa đứng thẳng người dậy, Táng Hoa trong tay đã đâm tới với tốc độ nhanh hơn. Diệp Thanh Phong khẽ biến sắc, vội vàng vùi về sau, hai người gặp chiêu phá chiêu nhanh đến mức khiến mọi người không thể nhìn thấy. “Đến lượt ta rồi à?” Đợi đối phương tiếp đất, Lâm Nhất nhướng mày hỏi. Diệp Thanh Phong giật mình, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta có một cảm giác cực kì nguy hiểm. “Kinh Hồng Phá Nhật!” Không cho hắn ta quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lâm Nhất đâm kiếm ra, kiếm thế vô biên ở hai bên người hắn ngưng tụ thành màn sáng. Bức màn sáng kia như đôi cánh của bầu trời vỗ mạnh, Lâm Nhất bay lên không trung, cầm Táng Hoa trong tay xoay tròn giữa không trung. Trên không trung, Lâm Nhất xoay tròn cực nhanh như một con diều hâu, khi hắn xoay tròn bức màn sáng ngưng tụ từ kiếm thế hai bên dường như khiến không gian bị bóp méo. Đợi đến khi Diệp Thanh Phong hoàn hồn lại đã không kịp né tránh, chỉ có thể cố hết sức tránh đi điểm yếu hại. Phụt! Chân nguyên hộ thể trên người hắn bị đâm thủng, bên cạnh trái tim xuất hiện một lỗ máu, máu chảy ra như suối. Chết tiệt! Diệp Thanh Phong vô cùng giận dữ, đau đớn khiến vẻ mặt hắn ta trông cực kì dữ tợn, vừa bị đánh ngã xuống đất liền hét lên: “Muốn đánh bại ta, không dễ dàng như vậy đâu!” Ầm! Dứt lời, vầng trăng tím trên không trung lập tức rơi uống, hợp hai thành một với Diệp Thanh Phong, trên người hắn ta lập tức phát ra ánh sáng tím rực rỡ, mỗi lỗ chân lông đều có sương mù tím thoát ra, nhất thời khí thế mạnh đến mức khủng khiếp. “Tam Tuyệt Toái Tâm Quyền!” Hắn ta biến móng vuốt thành quyền, chạy như điên trên đài Thăng Long, lúc hắn ta chạy như có núi đánh vào chiến đài. Cứ mỗi bước đi, ánh sáng tím trên người hắn ta càng sáng hơn một phần, dần dần ánh sáng tím ấy bốc cháy như một ngọn lửa. Diệp Thanh Phong như biến thành một vầng trăng sáng, rót toàn bộ chân nguyên và phẫn nộ vào quyền mang đánh về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất cầm kiếm bằng hai tay, giơ cao qua đầu hướng thẳng lên trời, mặt không hề đổi sắc. “Tinh Thần Đại Bạo!” Tia sét được biến hoá từ kiếm ý tạo thành một quả cầu sấm sét, trong nháy mắt lơ lửng giữa không trung như sao trời. Ánh sao sáng ngời, quả cầu sấm sét không ngừng to lên, khi Diệp Thanh Phong đánh tới nó đã đạt đến kích thước khổng lồ mấy chục trượng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Keng! Lâm Nhất chưa đứng thẳng người dậy, Táng Hoa trong tay đã đâm tới với tốc độ nhanh hơn. Diệp Thanh Phong khẽ biến sắc, vội vàng vùi về sau, hai người gặp chiêu phá chiêu nhanh đến mức khiến mọi người không thể nhìn thấy. “Đến lượt ta rồi à?” Đợi đối phương tiếp đất, Lâm Nhất nhướng mày hỏi. Diệp Thanh Phong giật mình, khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta có một cảm giác cực kì nguy hiểm. “Kinh Hồng Phá Nhật!” Không cho hắn ta quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lâm Nhất đâm kiếm ra, kiếm thế vô biên ở hai bên người hắn ngưng tụ thành màn sáng. Bức màn sáng kia như đôi cánh của bầu trời vỗ mạnh, Lâm Nhất bay lên không trung, cầm Táng Hoa trong tay xoay tròn giữa không trung. Trên không trung, Lâm Nhất xoay tròn cực nhanh như một con diều hâu, khi hắn xoay tròn bức màn sáng ngưng tụ từ kiếm thế hai bên dường như khiến không gian bị bóp méo. Đợi đến khi Diệp Thanh Phong hoàn hồn lại đã không kịp né tránh, chỉ có thể cố hết sức tránh đi điểm yếu hại. Phụt! Chân nguyên hộ thể trên người hắn bị đâm thủng, bên cạnh trái tim xuất hiện một lỗ máu, máu chảy ra như suối. Chết tiệt! Diệp Thanh Phong vô cùng giận dữ, đau đớn khiến vẻ mặt hắn ta trông cực kì dữ tợn, vừa bị đánh ngã xuống đất liền hét lên: “Muốn đánh bại ta, không dễ dàng như vậy đâu!” Ầm! Dứt lời, vầng trăng tím trên không trung lập tức rơi uống, hợp hai thành một với Diệp Thanh Phong, trên người hắn ta lập tức phát ra ánh sáng tím rực rỡ, mỗi lỗ chân lông đều có sương mù tím thoát ra, nhất thời khí thế mạnh đến mức khủng khiếp. “Tam Tuyệt Toái Tâm Quyền!” Hắn ta biến móng vuốt thành quyền, chạy như điên trên đài Thăng Long, lúc hắn ta chạy như có núi đánh vào chiến đài. Cứ mỗi bước đi, ánh sáng tím trên người hắn ta càng sáng hơn một phần, dần dần ánh sáng tím ấy bốc cháy như một ngọn lửa. Diệp Thanh Phong như biến thành một vầng trăng sáng, rót toàn bộ chân nguyên và phẫn nộ vào quyền mang đánh về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất cầm kiếm bằng hai tay, giơ cao qua đầu hướng thẳng lên trời, mặt không hề đổi sắc. “Tinh Thần Đại Bạo!” Tia sét được biến hoá từ kiếm ý tạo thành một quả cầu sấm sét, trong nháy mắt lơ lửng giữa không trung như sao trời. Ánh sao sáng ngời, quả cầu sấm sét không ngừng to lên, khi Diệp Thanh Phong đánh tới nó đã đạt đến kích thước khổng lồ mấy chục trượng.