“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2763

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi kiếm quang của Lâm Nhất chém xuống, sao trời cô đọng từ tia sét đánh vào người Diệp Thanh Phong.  Ánh chớp nổ tung, trong tiếng nổ rung trời, hắn ta văng mạnh ra xa trong bộ dạng quần áo tả tơi, tóc tai bù xù.  “Ba kiếm... Sao lại có thể như vậy?”  Ở rìa đài Thăng Long, Diệp Thanh Phong kinh hoàng nhìn về phía Lâm Nhất. Chỉ sau ba kiếm, đối phương đã đánh hắn ta thương tích đầy mình, vô cùng thảm hại.  Ba kiếm?  Lâm Nhất thầm lắc đầu, thật ra không cần đến ba kiếm, hắn chỉ không muốn bại lộ quá nhiều mà thôi.  Mỗi nhát kiếm hắn đều tiết chế, chỉ giữ ở mức độ vừa phải đủ để áp chế đối phương, không mạnh hơn một phần, không yếu hơn một tấc.  Hắn ta mạnh hơn Phong Vô Đạo, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.  Trên hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, ngoại trừ Vũ Hạo Thiên, từ đệ tử đến trưởng lão đều sầm mặt lại. Đây hoàn toàn không phải hình ảnh mà họ muốn nhìn thấy, Diệp Thanh Phong Bán Bộ Thiên Phách mà lại không đỡ nổi ba kiếm trong tay Lâm Nhất.  Mạnh đến mức này, thực lực của Lâm Nhất vượt xa dự đoán của mọi người.  Lòng hướng về kiếm, một đường bay cao.  Truyền kỳ bất bại còn đang kéo dài!  Ba kiếm, chỉ ba kiếm đã đánh bại Diệp Thanh Phong với tu vi Bán Bộ Thiên Phách.  Hơn nữa kiếm ý phóng thích từ trên người Lâm Nhất vẫn là kiếm ý Tiên Thiên đại thành, mang lại cảm giác hắn rõ ràng chưa dùng hết sức lực.  Trọng tài hơi ngơ ngẩn, sự mạnh mẽ của Lâm Nhất rõ như ban ngày, không còn bất kỳ ai cảm thấy hắn là kẻ yếu, thậm chí ở trong lòng rất nhiều người, hắn chắc chắn sẽ lọt vào ba mươi vị trí đầu của Quần Long thịnh yến đợt này.  Thậm chí còn cao hơn nữa, rất có thể sẽ tiến vào mười lăm vị trí đầu.  Dù sao Tam Vương Thất Anh cũng quá đáng sợ, có thể tiến vào mười lăm vị trí đầu đã là một thứ hạng cực kì nghịch thiên, điều quan trọng nhất là Lâm Nhất chỉ mới mười tám tuổi mà thôi.  Nhưng không hề có ai nghĩ hắn có thể đánh bại Diệp Thanh Phong bằng ba kiếm. Đợi đến khi có kết quả, trọng tài cũng không thể tin được kết quả mà mình nhìn thấy.  Không chỉ có trọng tài khó tin, rất nhiều người đều nhìn lầm, họ cho rằng Lâm Nhất hẳn sẽ thua.  Dù sao tu vi cũng chênh lệch quá lớn, một người Bán Bộ Thiên Phách, một người cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, đáng lẽ ra Diệp Thanh Phong đủ để áp đảo Lâm Nhất.   Nhưng kết quả của trận đấu này lại nằm ngoài dự đoán.  Nếu là Nam Cung Vãn Ngọc của Bắc Tuyết Sơn Trang hoặc Lý Mộ Bạch của Thiên Kiếm Tông, ba kiếm đánh bại Diệp Thanh Phong, thậm chí là một kiếm đánh bại hắn ta cũng sẽ không làm mọi người kinh ngạc như vậy.  Nhưng Lâm Nhất thì khác, hắn chỉ là một tân tú, tu vi cũng không cao lắm, thậm chí nói khó nghe hơn hắn còn đến từ đế quốc Đại Tần, một nơi hoang vu hẻo lánh thế này hoàn toàn không thể so sánh với thực lực của các thế lực chín đại bá chủ.  Điều khoa trương nhất là đến lúc này Lâm Nhất vẫn mang lại cho mọi người cảm giác nhẹ nhàng, chưa dốc hết toàn lực.  “Thật khó tin nổi!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi kiếm quang của Lâm Nhất chém xuống, sao trời cô đọng từ tia sét đánh vào người Diệp Thanh Phong.  Ánh chớp nổ tung, trong tiếng nổ rung trời, hắn ta văng mạnh ra xa trong bộ dạng quần áo tả tơi, tóc tai bù xù.  “Ba kiếm... Sao lại có thể như vậy?”  Ở rìa đài Thăng Long, Diệp Thanh Phong kinh hoàng nhìn về phía Lâm Nhất. Chỉ sau ba kiếm, đối phương đã đánh hắn ta thương tích đầy mình, vô cùng thảm hại.  Ba kiếm?  Lâm Nhất thầm lắc đầu, thật ra không cần đến ba kiếm, hắn chỉ không muốn bại lộ quá nhiều mà thôi.  Mỗi nhát kiếm hắn đều tiết chế, chỉ giữ ở mức độ vừa phải đủ để áp chế đối phương, không mạnh hơn một phần, không yếu hơn một tấc.  Hắn ta mạnh hơn Phong Vô Đạo, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.  Trên hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, ngoại trừ Vũ Hạo Thiên, từ đệ tử đến trưởng lão đều sầm mặt lại. Đây hoàn toàn không phải hình ảnh mà họ muốn nhìn thấy, Diệp Thanh Phong Bán Bộ Thiên Phách mà lại không đỡ nổi ba kiếm trong tay Lâm Nhất.  Mạnh đến mức này, thực lực của Lâm Nhất vượt xa dự đoán của mọi người.  Lòng hướng về kiếm, một đường bay cao.  Truyền kỳ bất bại còn đang kéo dài!  Ba kiếm, chỉ ba kiếm đã đánh bại Diệp Thanh Phong với tu vi Bán Bộ Thiên Phách.  Hơn nữa kiếm ý phóng thích từ trên người Lâm Nhất vẫn là kiếm ý Tiên Thiên đại thành, mang lại cảm giác hắn rõ ràng chưa dùng hết sức lực.  Trọng tài hơi ngơ ngẩn, sự mạnh mẽ của Lâm Nhất rõ như ban ngày, không còn bất kỳ ai cảm thấy hắn là kẻ yếu, thậm chí ở trong lòng rất nhiều người, hắn chắc chắn sẽ lọt vào ba mươi vị trí đầu của Quần Long thịnh yến đợt này.  Thậm chí còn cao hơn nữa, rất có thể sẽ tiến vào mười lăm vị trí đầu.  Dù sao Tam Vương Thất Anh cũng quá đáng sợ, có thể tiến vào mười lăm vị trí đầu đã là một thứ hạng cực kì nghịch thiên, điều quan trọng nhất là Lâm Nhất chỉ mới mười tám tuổi mà thôi.  Nhưng không hề có ai nghĩ hắn có thể đánh bại Diệp Thanh Phong bằng ba kiếm. Đợi đến khi có kết quả, trọng tài cũng không thể tin được kết quả mà mình nhìn thấy.  Không chỉ có trọng tài khó tin, rất nhiều người đều nhìn lầm, họ cho rằng Lâm Nhất hẳn sẽ thua.  Dù sao tu vi cũng chênh lệch quá lớn, một người Bán Bộ Thiên Phách, một người cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, đáng lẽ ra Diệp Thanh Phong đủ để áp đảo Lâm Nhất.   Nhưng kết quả của trận đấu này lại nằm ngoài dự đoán.  Nếu là Nam Cung Vãn Ngọc của Bắc Tuyết Sơn Trang hoặc Lý Mộ Bạch của Thiên Kiếm Tông, ba kiếm đánh bại Diệp Thanh Phong, thậm chí là một kiếm đánh bại hắn ta cũng sẽ không làm mọi người kinh ngạc như vậy.  Nhưng Lâm Nhất thì khác, hắn chỉ là một tân tú, tu vi cũng không cao lắm, thậm chí nói khó nghe hơn hắn còn đến từ đế quốc Đại Tần, một nơi hoang vu hẻo lánh thế này hoàn toàn không thể so sánh với thực lực của các thế lực chín đại bá chủ.  Điều khoa trương nhất là đến lúc này Lâm Nhất vẫn mang lại cho mọi người cảm giác nhẹ nhàng, chưa dốc hết toàn lực.  “Thật khó tin nổi!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Khi kiếm quang của Lâm Nhất chém xuống, sao trời cô đọng từ tia sét đánh vào người Diệp Thanh Phong.  Ánh chớp nổ tung, trong tiếng nổ rung trời, hắn ta văng mạnh ra xa trong bộ dạng quần áo tả tơi, tóc tai bù xù.  “Ba kiếm... Sao lại có thể như vậy?”  Ở rìa đài Thăng Long, Diệp Thanh Phong kinh hoàng nhìn về phía Lâm Nhất. Chỉ sau ba kiếm, đối phương đã đánh hắn ta thương tích đầy mình, vô cùng thảm hại.  Ba kiếm?  Lâm Nhất thầm lắc đầu, thật ra không cần đến ba kiếm, hắn chỉ không muốn bại lộ quá nhiều mà thôi.  Mỗi nhát kiếm hắn đều tiết chế, chỉ giữ ở mức độ vừa phải đủ để áp chế đối phương, không mạnh hơn một phần, không yếu hơn một tấc.  Hắn ta mạnh hơn Phong Vô Đạo, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.  Trên hàng ghế của Tử Nguyệt Động Thiên, ngoại trừ Vũ Hạo Thiên, từ đệ tử đến trưởng lão đều sầm mặt lại. Đây hoàn toàn không phải hình ảnh mà họ muốn nhìn thấy, Diệp Thanh Phong Bán Bộ Thiên Phách mà lại không đỡ nổi ba kiếm trong tay Lâm Nhất.  Mạnh đến mức này, thực lực của Lâm Nhất vượt xa dự đoán của mọi người.  Lòng hướng về kiếm, một đường bay cao.  Truyền kỳ bất bại còn đang kéo dài!  Ba kiếm, chỉ ba kiếm đã đánh bại Diệp Thanh Phong với tu vi Bán Bộ Thiên Phách.  Hơn nữa kiếm ý phóng thích từ trên người Lâm Nhất vẫn là kiếm ý Tiên Thiên đại thành, mang lại cảm giác hắn rõ ràng chưa dùng hết sức lực.  Trọng tài hơi ngơ ngẩn, sự mạnh mẽ của Lâm Nhất rõ như ban ngày, không còn bất kỳ ai cảm thấy hắn là kẻ yếu, thậm chí ở trong lòng rất nhiều người, hắn chắc chắn sẽ lọt vào ba mươi vị trí đầu của Quần Long thịnh yến đợt này.  Thậm chí còn cao hơn nữa, rất có thể sẽ tiến vào mười lăm vị trí đầu.  Dù sao Tam Vương Thất Anh cũng quá đáng sợ, có thể tiến vào mười lăm vị trí đầu đã là một thứ hạng cực kì nghịch thiên, điều quan trọng nhất là Lâm Nhất chỉ mới mười tám tuổi mà thôi.  Nhưng không hề có ai nghĩ hắn có thể đánh bại Diệp Thanh Phong bằng ba kiếm. Đợi đến khi có kết quả, trọng tài cũng không thể tin được kết quả mà mình nhìn thấy.  Không chỉ có trọng tài khó tin, rất nhiều người đều nhìn lầm, họ cho rằng Lâm Nhất hẳn sẽ thua.  Dù sao tu vi cũng chênh lệch quá lớn, một người Bán Bộ Thiên Phách, một người cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong, đáng lẽ ra Diệp Thanh Phong đủ để áp đảo Lâm Nhất.   Nhưng kết quả của trận đấu này lại nằm ngoài dự đoán.  Nếu là Nam Cung Vãn Ngọc của Bắc Tuyết Sơn Trang hoặc Lý Mộ Bạch của Thiên Kiếm Tông, ba kiếm đánh bại Diệp Thanh Phong, thậm chí là một kiếm đánh bại hắn ta cũng sẽ không làm mọi người kinh ngạc như vậy.  Nhưng Lâm Nhất thì khác, hắn chỉ là một tân tú, tu vi cũng không cao lắm, thậm chí nói khó nghe hơn hắn còn đến từ đế quốc Đại Tần, một nơi hoang vu hẻo lánh thế này hoàn toàn không thể so sánh với thực lực của các thế lực chín đại bá chủ.  Điều khoa trương nhất là đến lúc này Lâm Nhất vẫn mang lại cho mọi người cảm giác nhẹ nhàng, chưa dốc hết toàn lực.  “Thật khó tin nổi!” 

Chương 2763