“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2808

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng va chạm kịch liệt, huyết quang cùng ánh lửa nổ tung tóe.  “Yên Vũ Mông Mông!”  Sắc mặt Tịch Phong lạnh lùng, một kích không thành lại tiếp tục thi triển sát chiêu, mưa bụi mênh mông đổ xuống, sương mù mờ mịt, nhưng mỗi một giọt mưa lại được ngưng tụ từ ngọn lửa thuần túy, một giọt mưa lửa có thể dễ dàng phá vỡ núi đá, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.  Phối hợp với ý chí hỏa diễm mạnh mẽ của hắn ta, sát chiêu đột ngột bùng nổ này đã đưa đến hiệu quả bất ngờ.  Trong lúc Ô Tiếu Thiên phất tay ngăn cản, quần áo của hắn đã bị thiêu rụi, chân nguyên hộ thể cũng bị đục ra nhiều lỗ thủng, mưa lửa nhỏ xuống thân thể hắn tạo thành những vết thương cực kỳ đáng sợ.  Dường như, mưa lửa đang thiêu đốt chân nguyên hộ thể của Ô Tiếu Thiên ngày càng có xu hướng mở rộng.  “Huyết Ngục Đoạn Hồn!”  Nhưng Ô Tiếu Thiên lại chẳng chút sợ hãi, huyết sát tràn ngập toàn thân hắn ta, thoáng chốc ngưng tụ thành luyện ngục huyết quang cực kỳ đáng sợ, trong luyện ngục có một cái đài đoạn đầu hung hăng đánh tới.  Hắn nở nụ cười dữ tợn, gào thét xông đến, mỗi một quyền huyết ngục lại cô đọng thêm vài phần. Còn cái đài đoạn đầu tràn đầy âm khí kia thì càng ngày càng ngưng thực, đến cuối cùng, nó tồn tại chân thật như một món bảo khí.  Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  Tiếng nổ mạnh đan xen giữa tiếng gào rú không dứt, Tịch Phong liên tục bị ép lui về sau, hắn ta đã bắt đầu có biểu hiện hụt hơi.  “Chớ có ngông cuồng!”  Tịch Phong chợt quát to một tiếng, hai đấm vung ra, giữa không trung, mây lửa ngưng tụ thành một chiếc thuyền chiến cổ xưa. Hắn ta liên tục vung quyền, theo đó, thuyền chiến cũng không ngừng oanh kích.  Tạch...! Tạch...! Tạch...!  Chân nguyên hỏa diễm diễn hóa thành thuyền chiến không ngừng va chạm đài đoạn đầu trong luyện ngục, mỗi một lần va chạm, tia lửa bắn tung tóe. Vô số đốm lửa nổ tung giữa không trung, ý chí hỏa diễm đáng sợ ẩn chứa bên trong đó khiến cho dị tượng trên đài Thăng Long ngày càng trở nên khủng bố.  Dựa vào thế công cuồng bạo kia, cuối cùng, Tịch Phong cũng ổn định được cục diện, dần chiếm được tiên cơ.  “Thiên nộ!”Một chiêu đắc thế, Tịch Phong không muốn để Ô Tiếu Thiên có cơ hội phản công, thế nên sau khi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bỗng sau lưng hắn ta mọc ra một đôi cánh bằng lửa khổng lồ. Đôi cánh kia cực kỳ giống cánh Chu Tước, trông rất có thần tính, nó ôm lấy cơ thể hắn ta rồi phóng vọt lên trời.  Khi khí thế tăng vọt đến đỉnh điểm, đôi cánh lửa đang ôm lấy hắn ta bỗng giương mạnh ra.  Xoạt!  Đôi cách vừa giang rộng ra, hào quang liền bộc phát, uy lực của ngọn lửa còn sót lại thiêu đốt toàn bộ tầng mây phía trên đài Thăng Long. Vòm trời hừng hực cháy, thoạt nhìn như đang phát ra tiếng gào thét kinh hồn. 

Trong tiếng va chạm kịch liệt, huyết quang cùng ánh lửa nổ tung tóe.  

“Yên Vũ Mông Mông!”  

Sắc mặt Tịch Phong lạnh lùng, một kích không thành lại tiếp tục thi triển sát chiêu, mưa bụi mênh mông đổ xuống, sương mù mờ mịt, nhưng mỗi một giọt mưa lại được ngưng tụ từ ngọn lửa thuần túy, một giọt mưa lửa có thể dễ dàng phá vỡ núi đá, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.  

Phối hợp với ý chí hỏa diễm mạnh mẽ của hắn ta, sát chiêu đột ngột bùng nổ này đã đưa đến hiệu quả bất ngờ.  

Trong lúc Ô Tiếu Thiên phất tay ngăn cản, quần áo của hắn đã bị thiêu rụi, chân nguyên hộ thể cũng bị đục ra nhiều lỗ thủng, mưa lửa nhỏ xuống thân thể hắn tạo thành những vết thương cực kỳ đáng sợ.  

Dường như, mưa lửa đang thiêu đốt chân nguyên hộ thể của Ô Tiếu Thiên ngày càng có xu hướng mở rộng.  

“Huyết Ngục Đoạn Hồn!”  

Nhưng Ô Tiếu Thiên lại chẳng chút sợ hãi, huyết sát tràn ngập toàn thân hắn ta, thoáng chốc ngưng tụ thành luyện ngục huyết quang cực kỳ đáng sợ, trong luyện ngục có một cái đài đoạn đầu hung hăng đánh tới.  

Hắn nở nụ cười dữ tợn, gào thét xông đến, mỗi một quyền huyết ngục lại cô đọng thêm vài phần. Còn cái đài đoạn đầu tràn đầy âm khí kia thì càng ngày càng ngưng thực, đến cuối cùng, nó tồn tại chân thật như một món bảo khí.  

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  

Tiếng nổ mạnh đan xen giữa tiếng gào rú không dứt, Tịch Phong liên tục bị ép lui về sau, hắn ta đã bắt đầu có biểu hiện hụt hơi.  

“Chớ có ngông cuồng!”  

Tịch Phong chợt quát to một tiếng, hai đấm vung ra, giữa không trung, mây lửa ngưng tụ thành một chiếc thuyền chiến cổ xưa. Hắn ta liên tục vung quyền, theo đó, thuyền chiến cũng không ngừng oanh kích.  

Tạch...! Tạch...! Tạch...!  

Chân nguyên hỏa diễm diễn hóa thành thuyền chiến không ngừng va chạm đài đoạn đầu trong luyện ngục, mỗi một lần va chạm, tia lửa bắn tung tóe. Vô số đốm lửa nổ tung giữa không trung, ý chí hỏa diễm đáng sợ ẩn chứa bên trong đó khiến cho dị tượng trên đài Thăng Long ngày càng trở nên khủng bố.  

Dựa vào thế công cuồng bạo kia, cuối cùng, Tịch Phong cũng ổn định được cục diện, dần chiếm được tiên cơ.  

“Thiên nộ!”

Một chiêu đắc thế, Tịch Phong không muốn để Ô Tiếu Thiên có cơ hội phản công, thế nên sau khi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bỗng sau lưng hắn ta mọc ra một đôi cánh bằng lửa khổng lồ. Đôi cánh kia cực kỳ giống cánh Chu Tước, trông rất có thần tính, nó ôm lấy cơ thể hắn ta rồi phóng vọt lên trời.  

Khi khí thế tăng vọt đến đỉnh điểm, đôi cánh lửa đang ôm lấy hắn ta bỗng giương mạnh ra.  

Xoạt!  

Đôi cách vừa giang rộng ra, hào quang liền bộc phát, uy lực của ngọn lửa còn sót lại thiêu đốt toàn bộ tầng mây phía trên đài Thăng Long. Vòm trời hừng hực cháy, thoạt nhìn như đang phát ra tiếng gào thét kinh hồn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong tiếng va chạm kịch liệt, huyết quang cùng ánh lửa nổ tung tóe.  “Yên Vũ Mông Mông!”  Sắc mặt Tịch Phong lạnh lùng, một kích không thành lại tiếp tục thi triển sát chiêu, mưa bụi mênh mông đổ xuống, sương mù mờ mịt, nhưng mỗi một giọt mưa lại được ngưng tụ từ ngọn lửa thuần túy, một giọt mưa lửa có thể dễ dàng phá vỡ núi đá, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.  Phối hợp với ý chí hỏa diễm mạnh mẽ của hắn ta, sát chiêu đột ngột bùng nổ này đã đưa đến hiệu quả bất ngờ.  Trong lúc Ô Tiếu Thiên phất tay ngăn cản, quần áo của hắn đã bị thiêu rụi, chân nguyên hộ thể cũng bị đục ra nhiều lỗ thủng, mưa lửa nhỏ xuống thân thể hắn tạo thành những vết thương cực kỳ đáng sợ.  Dường như, mưa lửa đang thiêu đốt chân nguyên hộ thể của Ô Tiếu Thiên ngày càng có xu hướng mở rộng.  “Huyết Ngục Đoạn Hồn!”  Nhưng Ô Tiếu Thiên lại chẳng chút sợ hãi, huyết sát tràn ngập toàn thân hắn ta, thoáng chốc ngưng tụ thành luyện ngục huyết quang cực kỳ đáng sợ, trong luyện ngục có một cái đài đoạn đầu hung hăng đánh tới.  Hắn nở nụ cười dữ tợn, gào thét xông đến, mỗi một quyền huyết ngục lại cô đọng thêm vài phần. Còn cái đài đoạn đầu tràn đầy âm khí kia thì càng ngày càng ngưng thực, đến cuối cùng, nó tồn tại chân thật như một món bảo khí.  Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  Tiếng nổ mạnh đan xen giữa tiếng gào rú không dứt, Tịch Phong liên tục bị ép lui về sau, hắn ta đã bắt đầu có biểu hiện hụt hơi.  “Chớ có ngông cuồng!”  Tịch Phong chợt quát to một tiếng, hai đấm vung ra, giữa không trung, mây lửa ngưng tụ thành một chiếc thuyền chiến cổ xưa. Hắn ta liên tục vung quyền, theo đó, thuyền chiến cũng không ngừng oanh kích.  Tạch...! Tạch...! Tạch...!  Chân nguyên hỏa diễm diễn hóa thành thuyền chiến không ngừng va chạm đài đoạn đầu trong luyện ngục, mỗi một lần va chạm, tia lửa bắn tung tóe. Vô số đốm lửa nổ tung giữa không trung, ý chí hỏa diễm đáng sợ ẩn chứa bên trong đó khiến cho dị tượng trên đài Thăng Long ngày càng trở nên khủng bố.  Dựa vào thế công cuồng bạo kia, cuối cùng, Tịch Phong cũng ổn định được cục diện, dần chiếm được tiên cơ.  “Thiên nộ!”Một chiêu đắc thế, Tịch Phong không muốn để Ô Tiếu Thiên có cơ hội phản công, thế nên sau khi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bỗng sau lưng hắn ta mọc ra một đôi cánh bằng lửa khổng lồ. Đôi cánh kia cực kỳ giống cánh Chu Tước, trông rất có thần tính, nó ôm lấy cơ thể hắn ta rồi phóng vọt lên trời.  Khi khí thế tăng vọt đến đỉnh điểm, đôi cánh lửa đang ôm lấy hắn ta bỗng giương mạnh ra.  Xoạt!  Đôi cách vừa giang rộng ra, hào quang liền bộc phát, uy lực của ngọn lửa còn sót lại thiêu đốt toàn bộ tầng mây phía trên đài Thăng Long. Vòm trời hừng hực cháy, thoạt nhìn như đang phát ra tiếng gào thét kinh hồn. 

Chương 2808