“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2809
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngay khi mọi người cảm thấy Tịch Phong sắp kết thúc trận đầu, bỗng một luồng huyết quang như tia sáng bắn thẳng lên trời. Là Ô Tiếu Thiên! Huyết sát trên người hắn ta thình lình bốc cháy, với tốc độ ngang bằng ánh sáng, ngọn lửa đỏ như máu vô biên vô tận phía sau hắn ta bỗng ngưng tụ thành chín con Huyết Diễm độc mãng dài trăm trượng. Rầm! Tịch Phong còn chưa kịp thi triển sát chiêu khủng bố kia thì Ô Tiếu Thiên đã bùng nổ, hắn ta dùng một quyền đánh ngã Tịch Phong. Phụt…! Giữa không trung, Tịch Phong phun ra một ngụm máu tươi, kế đó rơi thẳng xuống hệt như một bao cát, trông vô cùng thê thảm. “Trận này Ô Tiếu Thiên thắng!” Trọng tài chỉ liếc mắt đã phân rõ thắng bại, liền cao giọng tuyên bố. Xoạt! Ngay lập tức, khí Huyền Hoàng trên người Tịch Phong mất đi một nửa, Long Ảnh của hắn ta cũng trở nên mờ nhạt, lúc này, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi. “Phế vật! Giờ đã biết ai mới là người không có tư cách tiến vào bảng 10 rồi chứ?” Ô Tiếu Thiên đáp xuống, liếc nhìn Tịch Phong đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt hắn ta lạnh lùng và kiêu ngạo, trong mắt tràn ngập khinh thường. Từ trước đến nay, hắn ta vốn không phải người tốt tính, bản thân lại tu luyện tà công, cho nên trong Quần Long Thịnh Yến, người này nổi danh là ngoan nhân. Một câu phế vật lập tức khiến Tịch Phong tức điên lên, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Không thể không nói, trải nghiệm của Tịch Phong trong Quần Long Thịnh Yến lần này có chút bi thảm. Thua trên tay Lâm Nhất thì thôi đi, ít nhất thì với tính tình của Lâm Nhất, hắn sẽ không cố ý nói mấy lời khó nghe để làm nhục người khác. Nhưng nào ngờ, trong vòng đấu tổ tại Quần Long tranh tài, hắn ta lại bại bởi Ô Tiếu Thiên, hơn nữa còn bị tên này làm nhục một phen. Với tư cách là một trong Nam Hoa Thất Anh, ngày thường hắn ta luôn tỏ thái độ ngạo mạn, miệt thị hết thảy. Đã khi nào Tịch Phong phải chịu nhục như thế? Thế nhưng giới võ học vốn tàn khốc, mạnh được yếu thua, nào có chỗ cho ngươi phản bác? Thắng làm vua, thua làm giặc, tài nghệ không bằng người, bị mắng là phế vật cũng phải cam chịu, dù có bất mãn hơn nữa thì cũng phải nuốt uất ức vào bụng. “Ô Tiếu Thiên này thật không đơn giản, so với trong tưởng tượng của ta thì mạnh hơn rất nhiều, trận chiến này thoạt nhìn như mạo hiểm, nhưng có vẻ như hắn ta còn chưa dùng hết toàn lực”.
Ngay khi mọi người cảm thấy Tịch Phong sắp kết thúc trận đầu, bỗng một luồng huyết quang như tia sáng bắn thẳng lên trời.
Là Ô Tiếu Thiên!
Huyết sát trên người hắn ta thình lình bốc cháy, với tốc độ ngang bằng ánh sáng, ngọn lửa đỏ như máu vô biên vô tận phía sau hắn ta bỗng ngưng tụ thành chín con Huyết Diễm độc mãng dài trăm trượng.
Rầm!
Tịch Phong còn chưa kịp thi triển sát chiêu khủng bố kia thì Ô Tiếu Thiên đã bùng nổ, hắn ta dùng một quyền đánh ngã Tịch Phong.
Phụt…!
Giữa không trung, Tịch Phong phun ra một ngụm máu tươi, kế đó rơi thẳng xuống hệt như một bao cát, trông vô cùng thê thảm.
“Trận này Ô Tiếu Thiên thắng!”
Trọng tài chỉ liếc mắt đã phân rõ thắng bại, liền cao giọng tuyên bố.
Xoạt!
Ngay lập tức, khí Huyền Hoàng trên người Tịch Phong mất đi một nửa, Long Ảnh của hắn ta cũng trở nên mờ nhạt, lúc này, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi.
“Phế vật! Giờ đã biết ai mới là người không có tư cách tiến vào bảng 10 rồi chứ?”
Ô Tiếu Thiên đáp xuống, liếc nhìn Tịch Phong đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt hắn ta lạnh lùng và kiêu ngạo, trong mắt tràn ngập khinh thường. Từ trước đến nay, hắn ta vốn không phải người tốt tính, bản thân lại tu luyện tà công, cho nên trong Quần Long Thịnh Yến, người này nổi danh là ngoan nhân.
Một câu phế vật lập tức khiến Tịch Phong tức điên lên, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Không thể không nói, trải nghiệm của Tịch Phong trong Quần Long Thịnh Yến lần này có chút bi thảm.
Thua trên tay Lâm Nhất thì thôi đi, ít nhất thì với tính tình của Lâm Nhất, hắn sẽ không cố ý nói mấy lời khó nghe để làm nhục người khác. Nhưng nào ngờ, trong vòng đấu tổ tại Quần Long tranh tài, hắn ta lại bại bởi Ô Tiếu Thiên, hơn nữa còn bị tên này làm nhục một phen.
Với tư cách là một trong Nam Hoa Thất Anh, ngày thường hắn ta luôn tỏ thái độ ngạo mạn, miệt thị hết thảy.
Đã khi nào Tịch Phong phải chịu nhục như thế? Thế nhưng giới võ học vốn tàn khốc, mạnh được yếu thua, nào có chỗ cho ngươi phản bác?
Thắng làm vua, thua làm giặc, tài nghệ không bằng người, bị mắng là phế vật cũng phải cam chịu, dù có bất mãn hơn nữa thì cũng phải nuốt uất ức vào bụng.
“Ô Tiếu Thiên này thật không đơn giản, so với trong tưởng tượng của ta thì mạnh hơn rất nhiều, trận chiến này thoạt nhìn như mạo hiểm, nhưng có vẻ như hắn ta còn chưa dùng hết toàn lực”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngay khi mọi người cảm thấy Tịch Phong sắp kết thúc trận đầu, bỗng một luồng huyết quang như tia sáng bắn thẳng lên trời. Là Ô Tiếu Thiên! Huyết sát trên người hắn ta thình lình bốc cháy, với tốc độ ngang bằng ánh sáng, ngọn lửa đỏ như máu vô biên vô tận phía sau hắn ta bỗng ngưng tụ thành chín con Huyết Diễm độc mãng dài trăm trượng. Rầm! Tịch Phong còn chưa kịp thi triển sát chiêu khủng bố kia thì Ô Tiếu Thiên đã bùng nổ, hắn ta dùng một quyền đánh ngã Tịch Phong. Phụt…! Giữa không trung, Tịch Phong phun ra một ngụm máu tươi, kế đó rơi thẳng xuống hệt như một bao cát, trông vô cùng thê thảm. “Trận này Ô Tiếu Thiên thắng!” Trọng tài chỉ liếc mắt đã phân rõ thắng bại, liền cao giọng tuyên bố. Xoạt! Ngay lập tức, khí Huyền Hoàng trên người Tịch Phong mất đi một nửa, Long Ảnh của hắn ta cũng trở nên mờ nhạt, lúc này, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi. “Phế vật! Giờ đã biết ai mới là người không có tư cách tiến vào bảng 10 rồi chứ?” Ô Tiếu Thiên đáp xuống, liếc nhìn Tịch Phong đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt hắn ta lạnh lùng và kiêu ngạo, trong mắt tràn ngập khinh thường. Từ trước đến nay, hắn ta vốn không phải người tốt tính, bản thân lại tu luyện tà công, cho nên trong Quần Long Thịnh Yến, người này nổi danh là ngoan nhân. Một câu phế vật lập tức khiến Tịch Phong tức điên lên, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Không thể không nói, trải nghiệm của Tịch Phong trong Quần Long Thịnh Yến lần này có chút bi thảm. Thua trên tay Lâm Nhất thì thôi đi, ít nhất thì với tính tình của Lâm Nhất, hắn sẽ không cố ý nói mấy lời khó nghe để làm nhục người khác. Nhưng nào ngờ, trong vòng đấu tổ tại Quần Long tranh tài, hắn ta lại bại bởi Ô Tiếu Thiên, hơn nữa còn bị tên này làm nhục một phen. Với tư cách là một trong Nam Hoa Thất Anh, ngày thường hắn ta luôn tỏ thái độ ngạo mạn, miệt thị hết thảy. Đã khi nào Tịch Phong phải chịu nhục như thế? Thế nhưng giới võ học vốn tàn khốc, mạnh được yếu thua, nào có chỗ cho ngươi phản bác? Thắng làm vua, thua làm giặc, tài nghệ không bằng người, bị mắng là phế vật cũng phải cam chịu, dù có bất mãn hơn nữa thì cũng phải nuốt uất ức vào bụng. “Ô Tiếu Thiên này thật không đơn giản, so với trong tưởng tượng của ta thì mạnh hơn rất nhiều, trận chiến này thoạt nhìn như mạo hiểm, nhưng có vẻ như hắn ta còn chưa dùng hết toàn lực”.