“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2810
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ha ha, ta cảm thấy tên Tịch Phong kia đúng là có tiếng không có miếng, trước thua trong tay Lâm Nhất thì cũng thôi đi, giờ lại tiếp tục thua Ô Tiếu Thiên, mà người ta còn chưa dùng hết toàn lực đấy!” “Đúng là thế, trước kia cứ có cảm giác Lâm Nhất thắng hắn ta quá dễ dàng, thật sự làm nhục uy danh của Nam Hoa Thất Anh”. “Chắc là loại đầu đường xó chợ gì rồi!” Tịch Phong xuống đài, lúc này, mặt hắn ta đã đen như đáy nồi, trông vô cùng khó coi. Nhất là khi nghe có người nói mình chỉ là thứ đầu đường xó chợ, hắn ta tức suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng Tịch Phong chỉ là tồn tại đứng cuối Nam Hoa Thất Anh, thế nhưng nói hắn ta là loại đầu đường xó chợ thì quả thật có hơi oan ức. Dù sao thì trước đó, khi hắn ta chỉ dùng một chiêu định thắng bại, thậm chí còn bày ra thực lực cao hơn Tuyệt Trần một bậc, hiển nhiên, người này không yếu, chỉ do đụng phải đối thủ quá mạnh mà thôi. Đại chiến tiếp tục diễn ra, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chẳng mất chốc đã đến xế chiều. Trong lúc đang chờ đợi đối chiến, chợt, Lâm Nhất nghe thấy một loạt tiếng hoan hô, dường như có tuyển thủ rất được chào đón ra sân. “Là nàng?” Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sang, trên đài Thăng Long của tổ 2 xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, Khuynh Nhược U! Hắn không mấy quan tâm đến nữ tử này, trước đó, rất nhiều lần nàng ta ra sân, hoặc do bở lỡ, hoặc do hắn không thèm chú ý đến. Giờ ngẫm lại, hình như hắn chưa từng xem nàng ta đấu với người khác lần nào, do đó, cũng không cách nào nắm rõ được thực lực của nàng ta. Phong thái nữ tử này vẫn như trước, trước kia, nàng ta luôn được mọi người xưng tụng là tuyệt sắc khuynh thành, tuy rằng từ sau khi Nguyệt Vi Vi xuất hiện, Khuynh Nhược U có hơi mờ nhạt, nhưng suy cho cùng thì nàng ta cũng có thực lực bất phàm, không đơn giản chỉ là một cái bình hoa, sau vài trận thi đấu, danh tiếng của nàng ta ngày càng lên cao. Lâm Nhất liếc nhìn thêm vài lần, rồi quay sang nơi khác, nhắm mắt dưỡng thần, như trước, hắn chẳng muốn để tâm đến Khuynh Nhược U. Nhưng, vừa mới nhắm lại, đột nhiên, hắn lại mở mắt ra. Tổ 2 à? Hình như Nguyệt Vi Vi cũng ở trong tổ 2, theo như quy tắc đấu tổ, bất kể thế nào thì hai nữ tử này vẫn phải đấu một trận. “Xem thử xem sao!”, nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại lần nữa nhìn sang đó. Đối thủ của Khuynh Nhược U là Hứa Văn Bân, một đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, đứng hàng thứ 21 trên bảng Long Vân kỳ trước. Tuy nhiên, lần này hắn ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, trong số các đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, hắn ta xem như xếp thứ hai sau Nam Cung Vãn Ngọc, được tông môn đặt rất nhiều kỳ vọng. Còn Khuynh Nhược U, trên bảng Long Vân kỳ trước, nàng ta xếp hạng 20, so với Hứa Văn Bân thì cao hơn một bực.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ha ha, ta cảm thấy tên Tịch Phong kia đúng là có tiếng không có miếng, trước thua trong tay Lâm Nhất thì cũng thôi đi, giờ lại tiếp tục thua Ô Tiếu Thiên, mà người ta còn chưa dùng hết toàn lực đấy!”
“Đúng là thế, trước kia cứ có cảm giác Lâm Nhất thắng hắn ta quá dễ dàng, thật sự làm nhục uy danh của Nam Hoa Thất Anh”.
“Chắc là loại đầu đường xó chợ gì rồi!”
Tịch Phong xuống đài, lúc này, mặt hắn ta đã đen như đáy nồi, trông vô cùng khó coi. Nhất là khi nghe có người nói mình chỉ là thứ đầu đường xó chợ, hắn ta tức suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Tuy rằng Tịch Phong chỉ là tồn tại đứng cuối Nam Hoa Thất Anh, thế nhưng nói hắn ta là loại đầu đường xó chợ thì quả thật có hơi oan ức.
Dù sao thì trước đó, khi hắn ta chỉ dùng một chiêu định thắng bại, thậm chí còn bày ra thực lực cao hơn Tuyệt Trần một bậc, hiển nhiên, người này không yếu, chỉ do đụng phải đối thủ quá mạnh mà thôi.
Đại chiến tiếp tục diễn ra, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chẳng mất chốc đã đến xế chiều.
Trong lúc đang chờ đợi đối chiến, chợt, Lâm Nhất nghe thấy một loạt tiếng hoan hô, dường như có tuyển thủ rất được chào đón ra sân.
“Là nàng?”
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sang, trên đài Thăng Long của tổ 2 xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, Khuynh Nhược U!
Hắn không mấy quan tâm đến nữ tử này, trước đó, rất nhiều lần nàng ta ra sân, hoặc do bở lỡ, hoặc do hắn không thèm chú ý đến. Giờ ngẫm lại, hình như hắn chưa từng xem nàng ta đấu với người khác lần nào, do đó, cũng không cách nào nắm rõ được thực lực của nàng ta.
Phong thái nữ tử này vẫn như trước, trước kia, nàng ta luôn được mọi người xưng tụng là tuyệt sắc khuynh thành, tuy rằng từ sau khi Nguyệt Vi Vi xuất hiện, Khuynh Nhược U có hơi mờ nhạt, nhưng suy cho cùng thì nàng ta cũng có thực lực bất phàm, không đơn giản chỉ là một cái bình hoa, sau vài trận thi đấu, danh tiếng của nàng ta ngày càng lên cao.
Lâm Nhất liếc nhìn thêm vài lần, rồi quay sang nơi khác, nhắm mắt dưỡng thần, như trước, hắn chẳng muốn để tâm đến Khuynh Nhược U.
Nhưng, vừa mới nhắm lại, đột nhiên, hắn lại mở mắt ra.
Tổ 2 à? Hình như Nguyệt Vi Vi cũng ở trong tổ 2, theo như quy tắc đấu tổ, bất kể thế nào thì hai nữ tử này vẫn phải đấu một trận.
“Xem thử xem sao!”, nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại lần nữa nhìn sang đó.
Đối thủ của Khuynh Nhược U là Hứa Văn Bân, một đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, đứng hàng thứ 21 trên bảng Long Vân kỳ trước. Tuy nhiên, lần này hắn ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, trong số các đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, hắn ta xem như xếp thứ hai sau Nam Cung Vãn Ngọc, được tông môn đặt rất nhiều kỳ vọng.
Còn Khuynh Nhược U, trên bảng Long Vân kỳ trước, nàng ta xếp hạng 20, so với Hứa Văn Bân thì cao hơn một bực.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ha ha, ta cảm thấy tên Tịch Phong kia đúng là có tiếng không có miếng, trước thua trong tay Lâm Nhất thì cũng thôi đi, giờ lại tiếp tục thua Ô Tiếu Thiên, mà người ta còn chưa dùng hết toàn lực đấy!” “Đúng là thế, trước kia cứ có cảm giác Lâm Nhất thắng hắn ta quá dễ dàng, thật sự làm nhục uy danh của Nam Hoa Thất Anh”. “Chắc là loại đầu đường xó chợ gì rồi!” Tịch Phong xuống đài, lúc này, mặt hắn ta đã đen như đáy nồi, trông vô cùng khó coi. Nhất là khi nghe có người nói mình chỉ là thứ đầu đường xó chợ, hắn ta tức suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng Tịch Phong chỉ là tồn tại đứng cuối Nam Hoa Thất Anh, thế nhưng nói hắn ta là loại đầu đường xó chợ thì quả thật có hơi oan ức. Dù sao thì trước đó, khi hắn ta chỉ dùng một chiêu định thắng bại, thậm chí còn bày ra thực lực cao hơn Tuyệt Trần một bậc, hiển nhiên, người này không yếu, chỉ do đụng phải đối thủ quá mạnh mà thôi. Đại chiến tiếp tục diễn ra, thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chẳng mất chốc đã đến xế chiều. Trong lúc đang chờ đợi đối chiến, chợt, Lâm Nhất nghe thấy một loạt tiếng hoan hô, dường như có tuyển thủ rất được chào đón ra sân. “Là nàng?” Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sang, trên đài Thăng Long của tổ 2 xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Tiểu công chúa của Tử Nguyệt Động Thiên, Khuynh Nhược U! Hắn không mấy quan tâm đến nữ tử này, trước đó, rất nhiều lần nàng ta ra sân, hoặc do bở lỡ, hoặc do hắn không thèm chú ý đến. Giờ ngẫm lại, hình như hắn chưa từng xem nàng ta đấu với người khác lần nào, do đó, cũng không cách nào nắm rõ được thực lực của nàng ta. Phong thái nữ tử này vẫn như trước, trước kia, nàng ta luôn được mọi người xưng tụng là tuyệt sắc khuynh thành, tuy rằng từ sau khi Nguyệt Vi Vi xuất hiện, Khuynh Nhược U có hơi mờ nhạt, nhưng suy cho cùng thì nàng ta cũng có thực lực bất phàm, không đơn giản chỉ là một cái bình hoa, sau vài trận thi đấu, danh tiếng của nàng ta ngày càng lên cao. Lâm Nhất liếc nhìn thêm vài lần, rồi quay sang nơi khác, nhắm mắt dưỡng thần, như trước, hắn chẳng muốn để tâm đến Khuynh Nhược U. Nhưng, vừa mới nhắm lại, đột nhiên, hắn lại mở mắt ra. Tổ 2 à? Hình như Nguyệt Vi Vi cũng ở trong tổ 2, theo như quy tắc đấu tổ, bất kể thế nào thì hai nữ tử này vẫn phải đấu một trận. “Xem thử xem sao!”, nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại lần nữa nhìn sang đó. Đối thủ của Khuynh Nhược U là Hứa Văn Bân, một đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, đứng hàng thứ 21 trên bảng Long Vân kỳ trước. Tuy nhiên, lần này hắn ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên đại thành, trong số các đệ tử của Bắc Tuyết Sơn Trang, hắn ta xem như xếp thứ hai sau Nam Cung Vãn Ngọc, được tông môn đặt rất nhiều kỳ vọng. Còn Khuynh Nhược U, trên bảng Long Vân kỳ trước, nàng ta xếp hạng 20, so với Hứa Văn Bân thì cao hơn một bực.