“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2836
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ví dụ như hắn ta dung hợp ý chí võ học và kiếm ý lại với nhau một cách hoàn mỹ, khiến kiếm ý mạnh hơn một bậc, thực lực của hắn ta cũng sẽ tăng vọt. Nhưng con đường này không hề dễ đi, đầu tiên, lĩnh ngộ ý chí võ học khác rất khó, muốn dung hợp hai thứ lại với nhau càng cần có thiên phú kiếm đạo như thiên tài, cũng không dễ dàng hơn kiếm ý Thông Linh là bao. Bây giờ, ở cổ vực Nam Hoa chỉ có hai người có thể làm được đến bước này. Nam Cung Vãn Ngọc nắm giữ hàn băng kiếm ý, Lý Mộ Bạch nắm giữ sơn hà kiếm ý, bây giờ lại có thêm một Bạch Lê Hiên. Ầm! Vòng xoáy lôi đình ngưng tụ từ kiếm mang lập tức nuốt chửng con dao lửa dài mười trượng, khiến kiếm mang càng trở nên chói mắt hơn, uy thế cũng mạnh hơn, kiếm mang trong tay Bạch Lê Hiên chứa đựng lôi quang chói mắt, gần như bao phủ một nửa đài Thăng Long, chèn ép đến mức Dương Liệt cảm thấy vô cùng khó chịu. “Kiếm ý Lôi Đình!” Thủ đoạn này khiến rất nhiều yêu nghiệt trong một trăm tuyển thủ mạnh nhất thay đổi sắc mặt. Bạch Lê Hiên này chẳng những có Thánh thể mà còn có thiên phú kiếm đạo đáng sợ như thế, thật sự khiến người khác bất ngờ. Thiên phú quá đáng sợ, khí thế thậm chí còn mạnh hơn kiếm ý Thiên Thiên viên mãn đỉnh phong của Lâm Nhất một chút. Sắc mặt của Dương Liệt trên đài Thăng Long trở nên vô cùng nặng nề, hắn ta không dám coi thường Bạch Lê Hiên thêm nữa. Vụt vụt vụt! Hai người nhanh chóng lao vào nhau, bắt đầu một trận chiến động trời trên đài Thăng Long, chẳng mấy chốc đã giao thủ mấy chục chiêu. Đài Thăng Long rộng lớn, một nửa là biển lửa mịt mù, ánh lửa chiếu đỏ cả bầu trời. Một nửa còn lại chính là lôi đình ngưng tụ, kiếm ý cuồn cuộn không ngừng reo hò, diễn hoá ra vô số dị tượng. Nhanh quá! Hai người giao thủ càng lúc càng nhanh, rất nhiều người đều không thể đuổi kịp bọn họ, không thấy rõ được động tác của bọn họ nữa. Trên vai hắn ta có một vết thương do kiếm gây ra cực kỳ đáng sợ, nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là hắn ta cảm thấy cả người đều vô cùng đau đớn. Trên người hắn ta hiện đầy tia sấm, thân thể cứng đờ, không thể cử động. Ngay cả muốn chịu thua cũng không được, trong mắt hắn ta lập tức lộ vẻ hoảng sợ, cho dù Bạch Lê Hiên muốn giết chết hắn ta, hắn ta cũng chỉ có thể trơ mắt đúng nhìn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ví dụ như hắn ta dung hợp ý chí võ học và kiếm ý lại với nhau một cách hoàn mỹ, khiến kiếm ý mạnh hơn một bậc, thực lực của hắn ta cũng sẽ tăng vọt. Nhưng con đường này không hề dễ đi, đầu tiên, lĩnh ngộ ý chí võ học khác rất khó, muốn dung hợp hai thứ lại với nhau càng cần có thiên phú kiếm đạo như thiên tài, cũng không dễ dàng hơn kiếm ý Thông Linh là bao. Bây giờ, ở cổ vực Nam Hoa chỉ có hai người có thể làm được đến bước này. Nam Cung Vãn Ngọc nắm giữ hàn băng kiếm ý, Lý Mộ Bạch nắm giữ sơn hà kiếm ý, bây giờ lại có thêm một Bạch Lê Hiên. Ầm! Vòng xoáy lôi đình ngưng tụ từ kiếm mang lập tức nuốt chửng con dao lửa dài mười trượng, khiến kiếm mang càng trở nên chói mắt hơn, uy thế cũng mạnh hơn, kiếm mang trong tay Bạch Lê Hiên chứa đựng lôi quang chói mắt, gần như bao phủ một nửa đài Thăng Long, chèn ép đến mức Dương Liệt cảm thấy vô cùng khó chịu. “Kiếm ý Lôi Đình!” Thủ đoạn này khiến rất nhiều yêu nghiệt trong một trăm tuyển thủ mạnh nhất thay đổi sắc mặt. Bạch Lê Hiên này chẳng những có Thánh thể mà còn có thiên phú kiếm đạo đáng sợ như thế, thật sự khiến người khác bất ngờ. Thiên phú quá đáng sợ, khí thế thậm chí còn mạnh hơn kiếm ý Thiên Thiên viên mãn đỉnh phong của Lâm Nhất một chút. Sắc mặt của Dương Liệt trên đài Thăng Long trở nên vô cùng nặng nề, hắn ta không dám coi thường Bạch Lê Hiên thêm nữa. Vụt vụt vụt! Hai người nhanh chóng lao vào nhau, bắt đầu một trận chiến động trời trên đài Thăng Long, chẳng mấy chốc đã giao thủ mấy chục chiêu. Đài Thăng Long rộng lớn, một nửa là biển lửa mịt mù, ánh lửa chiếu đỏ cả bầu trời. Một nửa còn lại chính là lôi đình ngưng tụ, kiếm ý cuồn cuộn không ngừng reo hò, diễn hoá ra vô số dị tượng. Nhanh quá! Hai người giao thủ càng lúc càng nhanh, rất nhiều người đều không thể đuổi kịp bọn họ, không thấy rõ được động tác của bọn họ nữa. Trên vai hắn ta có một vết thương do kiếm gây ra cực kỳ đáng sợ, nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là hắn ta cảm thấy cả người đều vô cùng đau đớn. Trên người hắn ta hiện đầy tia sấm, thân thể cứng đờ, không thể cử động. Ngay cả muốn chịu thua cũng không được, trong mắt hắn ta lập tức lộ vẻ hoảng sợ, cho dù Bạch Lê Hiên muốn giết chết hắn ta, hắn ta cũng chỉ có thể trơ mắt đúng nhìn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ví dụ như hắn ta dung hợp ý chí võ học và kiếm ý lại với nhau một cách hoàn mỹ, khiến kiếm ý mạnh hơn một bậc, thực lực của hắn ta cũng sẽ tăng vọt. Nhưng con đường này không hề dễ đi, đầu tiên, lĩnh ngộ ý chí võ học khác rất khó, muốn dung hợp hai thứ lại với nhau càng cần có thiên phú kiếm đạo như thiên tài, cũng không dễ dàng hơn kiếm ý Thông Linh là bao. Bây giờ, ở cổ vực Nam Hoa chỉ có hai người có thể làm được đến bước này. Nam Cung Vãn Ngọc nắm giữ hàn băng kiếm ý, Lý Mộ Bạch nắm giữ sơn hà kiếm ý, bây giờ lại có thêm một Bạch Lê Hiên. Ầm! Vòng xoáy lôi đình ngưng tụ từ kiếm mang lập tức nuốt chửng con dao lửa dài mười trượng, khiến kiếm mang càng trở nên chói mắt hơn, uy thế cũng mạnh hơn, kiếm mang trong tay Bạch Lê Hiên chứa đựng lôi quang chói mắt, gần như bao phủ một nửa đài Thăng Long, chèn ép đến mức Dương Liệt cảm thấy vô cùng khó chịu. “Kiếm ý Lôi Đình!” Thủ đoạn này khiến rất nhiều yêu nghiệt trong một trăm tuyển thủ mạnh nhất thay đổi sắc mặt. Bạch Lê Hiên này chẳng những có Thánh thể mà còn có thiên phú kiếm đạo đáng sợ như thế, thật sự khiến người khác bất ngờ. Thiên phú quá đáng sợ, khí thế thậm chí còn mạnh hơn kiếm ý Thiên Thiên viên mãn đỉnh phong của Lâm Nhất một chút. Sắc mặt của Dương Liệt trên đài Thăng Long trở nên vô cùng nặng nề, hắn ta không dám coi thường Bạch Lê Hiên thêm nữa. Vụt vụt vụt! Hai người nhanh chóng lao vào nhau, bắt đầu một trận chiến động trời trên đài Thăng Long, chẳng mấy chốc đã giao thủ mấy chục chiêu. Đài Thăng Long rộng lớn, một nửa là biển lửa mịt mù, ánh lửa chiếu đỏ cả bầu trời. Một nửa còn lại chính là lôi đình ngưng tụ, kiếm ý cuồn cuộn không ngừng reo hò, diễn hoá ra vô số dị tượng. Nhanh quá! Hai người giao thủ càng lúc càng nhanh, rất nhiều người đều không thể đuổi kịp bọn họ, không thấy rõ được động tác của bọn họ nữa. Trên vai hắn ta có một vết thương do kiếm gây ra cực kỳ đáng sợ, nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là hắn ta cảm thấy cả người đều vô cùng đau đớn. Trên người hắn ta hiện đầy tia sấm, thân thể cứng đờ, không thể cử động. Ngay cả muốn chịu thua cũng không được, trong mắt hắn ta lập tức lộ vẻ hoảng sợ, cho dù Bạch Lê Hiên muốn giết chết hắn ta, hắn ta cũng chỉ có thể trơ mắt đúng nhìn.