“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2837

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, mái tóc dài nhẹ phấp phới, hắn ta nhếch môi, cười nói: “Dương huynh có lẽ đã thấy bản lĩnh của tại hạ, ta không phải ngông cuồng, chỉ vừa đủ có thể thắng ngươi thôi”.  Chí khí cao tận tầng mây, ai còn trẻ không ngông cuồng!  Phụt!  Dương Liệt phun ra một ngụm máu tươi, vào khoảnh khắc Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, hắn ta cảm nhận được kiếm ý Lôi Đình trên người đã yếu đi rất nhiều.  Nếu không, có lẽ hắn ta còn không thể phun máu ra, sẽ càng khó chịu hơn.  “Lĩnh giáo được rồi”.  Dương Liệt ho khan mấy tiếng, trong mắt lộ vẻ chán nản, trận chiến này hắn ta thua là đúng. Đối thủ đường đường chính chính đánh bại hắn ta, không phải là vì may mắn, nói cách khác, chiến đấu thêm một trăm trận nữa thì hắn ta vẫn thua một trăm trận.  Hai người không phải đối thủ cùng một đẳng cấp.  Nghĩ đến đi, Dương Liệt không khỏi thấy đau thương, lại nghĩ đến việc đối phương có Thánh thể. E rằng sau này… Không, e rằng cả đời này hắn ta đều không thể đuổi kịp đối phương.  Cảm giác này còn khó chịu hơn bị thương, đem lại đả kích rất lớn với hắn ta.  Nhưng con đường võ đạo luôn tàn khốc như thế, lội ngược dòng không tiến ắt sẽ lùi, một khi bị người khác vượt qua thì rất khó có cơ hội trở mình.  “Ta chịu thua”.  Một lúc sau, Dương Liệt mới không cam lòng nói.  Gào!  Có tiếng rồng gầm thét vang lên, long ảnh bay ra từ trong cơ thể Bạch Lê Hiên, nuốt trọn hơn một nửa khí Huyền Hoàng của đối thủ. Long ảnh của Dương Liệt từ bảy trượng ngắn lại còn ba trượng, trái tim hắn ta đang rỉ máu, sắc mặt không khỏi tái hơn.  Oanh!Ánh sáng chớp loé, long ảnh trên người Bạch Lê Hiên dài lên đến chín trượng, trở thành kỳ tài thứ năm đạt đến chín trượng sau Tam Tiểu Vương và Lâm Nhất.  “Phương Hàn Lạc quá bất ổn, Nguyệt Vi Vi thì tính cách bướng bỉnh, luôn có cảm giác không nghiêm túc cho lắm”.  “Ha ha, cho dù thế nào thì Quần Long thịnh yếu lần này cũng quá xuất sắc. Điều không thể đoán được còn lại chính là trong nhóm bốn, ai mới có thể giành được danh ngạch hạt giống đây, Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch vẫn luôn nhìn chằm chằm khí Huyền Hoàng trên người Lâm Nhất!”  Có thể nói, trận chiến đặc sắc lần này đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, chiến thắng của Bạch Lê Hiên khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.  Khí phách thiếu niên và phong mang kia khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, mái tóc dài nhẹ phấp phới, hắn ta nhếch môi, cười nói: “Dương huynh có lẽ đã thấy bản lĩnh của tại hạ, ta không phải ngông cuồng, chỉ vừa đủ có thể thắng ngươi thôi”.  Chí khí cao tận tầng mây, ai còn trẻ không ngông cuồng!  Phụt!  Dương Liệt phun ra một ngụm máu tươi, vào khoảnh khắc Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, hắn ta cảm nhận được kiếm ý Lôi Đình trên người đã yếu đi rất nhiều.  Nếu không, có lẽ hắn ta còn không thể phun máu ra, sẽ càng khó chịu hơn.  “Lĩnh giáo được rồi”.  Dương Liệt ho khan mấy tiếng, trong mắt lộ vẻ chán nản, trận chiến này hắn ta thua là đúng. Đối thủ đường đường chính chính đánh bại hắn ta, không phải là vì may mắn, nói cách khác, chiến đấu thêm một trăm trận nữa thì hắn ta vẫn thua một trăm trận.  Hai người không phải đối thủ cùng một đẳng cấp.  Nghĩ đến đi, Dương Liệt không khỏi thấy đau thương, lại nghĩ đến việc đối phương có Thánh thể. E rằng sau này… Không, e rằng cả đời này hắn ta đều không thể đuổi kịp đối phương.  Cảm giác này còn khó chịu hơn bị thương, đem lại đả kích rất lớn với hắn ta.  Nhưng con đường võ đạo luôn tàn khốc như thế, lội ngược dòng không tiến ắt sẽ lùi, một khi bị người khác vượt qua thì rất khó có cơ hội trở mình.  “Ta chịu thua”.  Một lúc sau, Dương Liệt mới không cam lòng nói.  Gào!  Có tiếng rồng gầm thét vang lên, long ảnh bay ra từ trong cơ thể Bạch Lê Hiên, nuốt trọn hơn một nửa khí Huyền Hoàng của đối thủ. Long ảnh của Dương Liệt từ bảy trượng ngắn lại còn ba trượng, trái tim hắn ta đang rỉ máu, sắc mặt không khỏi tái hơn.  Oanh!Ánh sáng chớp loé, long ảnh trên người Bạch Lê Hiên dài lên đến chín trượng, trở thành kỳ tài thứ năm đạt đến chín trượng sau Tam Tiểu Vương và Lâm Nhất.  “Phương Hàn Lạc quá bất ổn, Nguyệt Vi Vi thì tính cách bướng bỉnh, luôn có cảm giác không nghiêm túc cho lắm”.  “Ha ha, cho dù thế nào thì Quần Long thịnh yếu lần này cũng quá xuất sắc. Điều không thể đoán được còn lại chính là trong nhóm bốn, ai mới có thể giành được danh ngạch hạt giống đây, Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch vẫn luôn nhìn chằm chằm khí Huyền Hoàng trên người Lâm Nhất!”  Có thể nói, trận chiến đặc sắc lần này đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, chiến thắng của Bạch Lê Hiên khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.  Khí phách thiếu niên và phong mang kia khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, mái tóc dài nhẹ phấp phới, hắn ta nhếch môi, cười nói: “Dương huynh có lẽ đã thấy bản lĩnh của tại hạ, ta không phải ngông cuồng, chỉ vừa đủ có thể thắng ngươi thôi”.  Chí khí cao tận tầng mây, ai còn trẻ không ngông cuồng!  Phụt!  Dương Liệt phun ra một ngụm máu tươi, vào khoảnh khắc Bạch Lê Hiên cất kiếm vào trong vỏ, hắn ta cảm nhận được kiếm ý Lôi Đình trên người đã yếu đi rất nhiều.  Nếu không, có lẽ hắn ta còn không thể phun máu ra, sẽ càng khó chịu hơn.  “Lĩnh giáo được rồi”.  Dương Liệt ho khan mấy tiếng, trong mắt lộ vẻ chán nản, trận chiến này hắn ta thua là đúng. Đối thủ đường đường chính chính đánh bại hắn ta, không phải là vì may mắn, nói cách khác, chiến đấu thêm một trăm trận nữa thì hắn ta vẫn thua một trăm trận.  Hai người không phải đối thủ cùng một đẳng cấp.  Nghĩ đến đi, Dương Liệt không khỏi thấy đau thương, lại nghĩ đến việc đối phương có Thánh thể. E rằng sau này… Không, e rằng cả đời này hắn ta đều không thể đuổi kịp đối phương.  Cảm giác này còn khó chịu hơn bị thương, đem lại đả kích rất lớn với hắn ta.  Nhưng con đường võ đạo luôn tàn khốc như thế, lội ngược dòng không tiến ắt sẽ lùi, một khi bị người khác vượt qua thì rất khó có cơ hội trở mình.  “Ta chịu thua”.  Một lúc sau, Dương Liệt mới không cam lòng nói.  Gào!  Có tiếng rồng gầm thét vang lên, long ảnh bay ra từ trong cơ thể Bạch Lê Hiên, nuốt trọn hơn một nửa khí Huyền Hoàng của đối thủ. Long ảnh của Dương Liệt từ bảy trượng ngắn lại còn ba trượng, trái tim hắn ta đang rỉ máu, sắc mặt không khỏi tái hơn.  Oanh!Ánh sáng chớp loé, long ảnh trên người Bạch Lê Hiên dài lên đến chín trượng, trở thành kỳ tài thứ năm đạt đến chín trượng sau Tam Tiểu Vương và Lâm Nhất.  “Phương Hàn Lạc quá bất ổn, Nguyệt Vi Vi thì tính cách bướng bỉnh, luôn có cảm giác không nghiêm túc cho lắm”.  “Ha ha, cho dù thế nào thì Quần Long thịnh yếu lần này cũng quá xuất sắc. Điều không thể đoán được còn lại chính là trong nhóm bốn, ai mới có thể giành được danh ngạch hạt giống đây, Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch vẫn luôn nhìn chằm chằm khí Huyền Hoàng trên người Lâm Nhất!”  Có thể nói, trận chiến đặc sắc lần này đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, chiến thắng của Bạch Lê Hiên khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.  Khí phách thiếu niên và phong mang kia khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. 

Chương 2837