“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2879
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trái tim Lâm Nhất cũng giống như thanh kiếm trong tay hắn, chưa từng dao động. Dù con đường võ đạo này có tàn khốc đến mấy, thì trái tim hướng kiếm vẫn không sợ sống chết. Đại chiến bảng mười tiếp tục, lúc mọi người đang cảm thấy có phải quang vinh của Nam Hoa Thất Anh sắp kết thúc hay không. Nam Cung Vãn Ngọc và Khương Tử Diệp lần lượt chiến thắng, đặc biệt là Khương Tử Diệp, nàng ta đã tu luyện Càn Vân Quyết định cảnh giới cao thâm khó lường. Lúc ngưng tụ tựa như núi cao nguy nga, kéo dài trăm nghìn dặm. Khi tản ra thì như bầu trời sao chớp loé, không nhìn thấy một chút mây mù, lúc tụ lúc tan, khiến người ta khó lòng phòng bị. Những trận tỷ thí đặc sắc không ngừng diễn ra, dù vẫn chưa kết thúc, nhưng trong lòng mọi người đã dần biết rõ ai có thể bước vào bảng mười. Ngoài bốn tuyển thủ hạt giống, trong bảng mười chỉ còn lại sáu vị trí. Khương Tử Diệp, Ô Tiếu Thiên, Nam Cung Vãn Ngọc, Dương Liệt, Cao Vũ, Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên, Chúc Thanh Sơn, Nguyệt Vi Vi, nếu không ngoài dự đoán, có lẽ sáu người còn lại nằm trong những người này. Danh sách rất rõ ràng, năm người đầu là Nam Hoa Thất Anh, và một cường giả có kinh nghiệm Ô Tiếu Thiên, bốn người sau là chiến mã tân tú vừa xuất hiện trong Quần Long thịnh yến lần này, người nào cũng khí thế hùng hồn, phong mang hừng hực. Tình thế mới cũ giao phong cực kỳ rõ ràng. Đương nhiên còn phải cộng thêm một người, chính là Khuynh Nhược U của Tử Nguyệt Động Thiên. Trước đó nàng ta thua trong tay Nguyệt Vi Vi, biểu diễn một màn “múa gợi cảm” cực kỳ đặc sắc, nhưng cũng không bỏ tư cách dự thi. Chỉ là ngại lộ diện, cho nên đeo một cái khăn che mặt, chỉ để lộ trán và đôi mắt. Nàng ta cũng có thực lực, có thể xem là một trong những biến số. “Ô Tiếu Thiên chiến đấu với Khương Tử Diệp!” Trọng tài chợt cao giọng đọc ra danh sách chiến đấu. Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền đến tiếng xôn xao, vô số ánh mắt trở nên nóng bỏng. Ân oán giữa Ô Tiếu Thiên và Khương Tử Diệp được lan truyền khắp cổ vực Nam Hoa, chuyện Ô Tiếu Thiên nổi điên năm đó không cần phải nói nhiều nữa, mọi người đều đã biết từ lâu. “Sư huynh, cẩn thận một chút”. Ở chỗ của Huyết Thương Các, nhìn thấy Ô Tiếu Thiên nóng lòng muốn thử, Cơ Vô Dạ hơi lo lắng nói, những trưởng lão khác của tông môn cũng như thế. Ô Tiếu Thiên cười nói: “Sau bốn năm, ta đã thay đổi rồi, phải là nữ nhân chết tiệt này cẩn thận mới đúng”. Dứt lời, hắn bay lên, như một ngọn núi đáp xuống đài Thăng Long. Ầm! Nước hồ xung quanh dao động, tạo thành hàng trăm cơn sóng lớn ngút trời, Khương Tử Diệp đối diện Ô Tiếu Thiên đã đứng trên đài từ lâu, nét mặt bình tĩnh. “Ta đã chờ mong trận chiến này lâu lắm rồi, Khương Tử Diệp, nỗi nhục bốn năm trước, ta nhất định sẽ trả lại cho cô!” Ô Tiếu Thiên tỏ vẻ hưng phấn, lạnh lùng nói.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trái tim Lâm Nhất cũng giống như thanh kiếm trong tay hắn, chưa từng dao động. Dù con đường võ đạo này có tàn khốc đến mấy, thì trái tim hướng kiếm vẫn không sợ sống chết. Đại chiến bảng mười tiếp tục, lúc mọi người đang cảm thấy có phải quang vinh của Nam Hoa Thất Anh sắp kết thúc hay không. Nam Cung Vãn Ngọc và Khương Tử Diệp lần lượt chiến thắng, đặc biệt là Khương Tử Diệp, nàng ta đã tu luyện Càn Vân Quyết định cảnh giới cao thâm khó lường. Lúc ngưng tụ tựa như núi cao nguy nga, kéo dài trăm nghìn dặm. Khi tản ra thì như bầu trời sao chớp loé, không nhìn thấy một chút mây mù, lúc tụ lúc tan, khiến người ta khó lòng phòng bị. Những trận tỷ thí đặc sắc không ngừng diễn ra, dù vẫn chưa kết thúc, nhưng trong lòng mọi người đã dần biết rõ ai có thể bước vào bảng mười. Ngoài bốn tuyển thủ hạt giống, trong bảng mười chỉ còn lại sáu vị trí. Khương Tử Diệp, Ô Tiếu Thiên, Nam Cung Vãn Ngọc, Dương Liệt, Cao Vũ, Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên, Chúc Thanh Sơn, Nguyệt Vi Vi, nếu không ngoài dự đoán, có lẽ sáu người còn lại nằm trong những người này. Danh sách rất rõ ràng, năm người đầu là Nam Hoa Thất Anh, và một cường giả có kinh nghiệm Ô Tiếu Thiên, bốn người sau là chiến mã tân tú vừa xuất hiện trong Quần Long thịnh yến lần này, người nào cũng khí thế hùng hồn, phong mang hừng hực. Tình thế mới cũ giao phong cực kỳ rõ ràng. Đương nhiên còn phải cộng thêm một người, chính là Khuynh Nhược U của Tử Nguyệt Động Thiên. Trước đó nàng ta thua trong tay Nguyệt Vi Vi, biểu diễn một màn “múa gợi cảm” cực kỳ đặc sắc, nhưng cũng không bỏ tư cách dự thi. Chỉ là ngại lộ diện, cho nên đeo một cái khăn che mặt, chỉ để lộ trán và đôi mắt. Nàng ta cũng có thực lực, có thể xem là một trong những biến số. “Ô Tiếu Thiên chiến đấu với Khương Tử Diệp!” Trọng tài chợt cao giọng đọc ra danh sách chiến đấu. Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền đến tiếng xôn xao, vô số ánh mắt trở nên nóng bỏng. Ân oán giữa Ô Tiếu Thiên và Khương Tử Diệp được lan truyền khắp cổ vực Nam Hoa, chuyện Ô Tiếu Thiên nổi điên năm đó không cần phải nói nhiều nữa, mọi người đều đã biết từ lâu. “Sư huynh, cẩn thận một chút”. Ở chỗ của Huyết Thương Các, nhìn thấy Ô Tiếu Thiên nóng lòng muốn thử, Cơ Vô Dạ hơi lo lắng nói, những trưởng lão khác của tông môn cũng như thế. Ô Tiếu Thiên cười nói: “Sau bốn năm, ta đã thay đổi rồi, phải là nữ nhân chết tiệt này cẩn thận mới đúng”. Dứt lời, hắn bay lên, như một ngọn núi đáp xuống đài Thăng Long. Ầm! Nước hồ xung quanh dao động, tạo thành hàng trăm cơn sóng lớn ngút trời, Khương Tử Diệp đối diện Ô Tiếu Thiên đã đứng trên đài từ lâu, nét mặt bình tĩnh. “Ta đã chờ mong trận chiến này lâu lắm rồi, Khương Tử Diệp, nỗi nhục bốn năm trước, ta nhất định sẽ trả lại cho cô!” Ô Tiếu Thiên tỏ vẻ hưng phấn, lạnh lùng nói.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trái tim Lâm Nhất cũng giống như thanh kiếm trong tay hắn, chưa từng dao động. Dù con đường võ đạo này có tàn khốc đến mấy, thì trái tim hướng kiếm vẫn không sợ sống chết. Đại chiến bảng mười tiếp tục, lúc mọi người đang cảm thấy có phải quang vinh của Nam Hoa Thất Anh sắp kết thúc hay không. Nam Cung Vãn Ngọc và Khương Tử Diệp lần lượt chiến thắng, đặc biệt là Khương Tử Diệp, nàng ta đã tu luyện Càn Vân Quyết định cảnh giới cao thâm khó lường. Lúc ngưng tụ tựa như núi cao nguy nga, kéo dài trăm nghìn dặm. Khi tản ra thì như bầu trời sao chớp loé, không nhìn thấy một chút mây mù, lúc tụ lúc tan, khiến người ta khó lòng phòng bị. Những trận tỷ thí đặc sắc không ngừng diễn ra, dù vẫn chưa kết thúc, nhưng trong lòng mọi người đã dần biết rõ ai có thể bước vào bảng mười. Ngoài bốn tuyển thủ hạt giống, trong bảng mười chỉ còn lại sáu vị trí. Khương Tử Diệp, Ô Tiếu Thiên, Nam Cung Vãn Ngọc, Dương Liệt, Cao Vũ, Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên, Chúc Thanh Sơn, Nguyệt Vi Vi, nếu không ngoài dự đoán, có lẽ sáu người còn lại nằm trong những người này. Danh sách rất rõ ràng, năm người đầu là Nam Hoa Thất Anh, và một cường giả có kinh nghiệm Ô Tiếu Thiên, bốn người sau là chiến mã tân tú vừa xuất hiện trong Quần Long thịnh yến lần này, người nào cũng khí thế hùng hồn, phong mang hừng hực. Tình thế mới cũ giao phong cực kỳ rõ ràng. Đương nhiên còn phải cộng thêm một người, chính là Khuynh Nhược U của Tử Nguyệt Động Thiên. Trước đó nàng ta thua trong tay Nguyệt Vi Vi, biểu diễn một màn “múa gợi cảm” cực kỳ đặc sắc, nhưng cũng không bỏ tư cách dự thi. Chỉ là ngại lộ diện, cho nên đeo một cái khăn che mặt, chỉ để lộ trán và đôi mắt. Nàng ta cũng có thực lực, có thể xem là một trong những biến số. “Ô Tiếu Thiên chiến đấu với Khương Tử Diệp!” Trọng tài chợt cao giọng đọc ra danh sách chiến đấu. Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền đến tiếng xôn xao, vô số ánh mắt trở nên nóng bỏng. Ân oán giữa Ô Tiếu Thiên và Khương Tử Diệp được lan truyền khắp cổ vực Nam Hoa, chuyện Ô Tiếu Thiên nổi điên năm đó không cần phải nói nhiều nữa, mọi người đều đã biết từ lâu. “Sư huynh, cẩn thận một chút”. Ở chỗ của Huyết Thương Các, nhìn thấy Ô Tiếu Thiên nóng lòng muốn thử, Cơ Vô Dạ hơi lo lắng nói, những trưởng lão khác của tông môn cũng như thế. Ô Tiếu Thiên cười nói: “Sau bốn năm, ta đã thay đổi rồi, phải là nữ nhân chết tiệt này cẩn thận mới đúng”. Dứt lời, hắn bay lên, như một ngọn núi đáp xuống đài Thăng Long. Ầm! Nước hồ xung quanh dao động, tạo thành hàng trăm cơn sóng lớn ngút trời, Khương Tử Diệp đối diện Ô Tiếu Thiên đã đứng trên đài từ lâu, nét mặt bình tĩnh. “Ta đã chờ mong trận chiến này lâu lắm rồi, Khương Tử Diệp, nỗi nhục bốn năm trước, ta nhất định sẽ trả lại cho cô!” Ô Tiếu Thiên tỏ vẻ hưng phấn, lạnh lùng nói.