“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2886
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người vội vàng nhìn theo, trong mắt lập tức loé lên vẻ kỳ lạ, khí thế trên người Lâm Nhất cô đọng, ánh mắt dịu dàng. Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng, gió nhẹ thổi qua, hắn giống như một ánh mặt trời tràn đầy hy vọng, chậm rãi bước tới. Khác với hai ngày trước, hôm nay, uy thế đáng sợ long uy gào thét, mắt rồng như kiếm trong mỗi bước chân của hắn đã lắng đọng hơn rất nhiều. Nhưng lắng đọng như thế cũng không có nghĩa là khí thế của Lâm Nhất yếu đi, mà là hắn đã điều khiển được nó, người luyện võ đều biết thu lại khó hơn phóng ra nhiều. Thực lực của Lâm Nhất lại có tiến bộ! “Tu luyện bí thuật đến đâu rồi?” Mai hộ pháp sờ râu cười híp mắt hỏi, những người khác cũng tỏ vẻ tò mò. Lâm Nhất thành thật đáp: “Đã tiến bộ hơn một chút rồi, nhưng vẫn chưa đến viên mãn”. Học hỏi đại chiến bảng mười trước đó xong thì được nghỉ dưỡng sức hai ngày, kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất coi như miễn cưỡng có thể thu phóng tự nhiên, nhưng vẫn còn chưa đến mức long kiếm hợp nhất. Lâm Nhất có kinh nghiệm tu luyện kiếm đạo phong phú, rõ ràng là vì khả năng thực chiến không đủ, phải dựa vào những trận đại chiến chân chính mới có thể đạt đến cấp độ long kiếm hợp nhất. “Trận chiến hôm nay cứ giữ tâm lý bình thường, nhất định phải bảo vệ mạng sống của bản thân”. Mai hộ pháp cẩn thận dặn dò, thành tựu của Lâm Nhất bây giờ đã là nổi bật lắm rồi, long vận trên người hắn cũng sẽ gia trì cho Lăng Tiêu Kiếm Các. Nhưng nếu hắn chết vào lúc này, về công về tư, Mai hộ pháp đều khó chấp nhận được. “Ta không thích giữ tâm lý bình thường cho lắm, ta chỉ muốn không thẹn với lòng thôi, nhưng ta sẽ chú ý an toàn”, câu trả lời của Lâm Nhất rất thực tế, hắn vẫn luôn như thế, tâm lý bình thường khiến người khác kiểm soát được lòng tham, nhưng quá bình thường sẽ khiến người khác quá đáng với mình. Nếu hắn đã bước vào bảng mười, thì nhất định phải dốc sức tranh giành vị trí đầu bảng Long Vân. Giữ tâm lý bình thường cái gì! Hắn chỉ muốn không thẹn với lòng, không thẹn với kiếm, hắn muốn dốc hết khả năng của bản thân giành lấy hạng nhất. Phía sau hắn đã không còn đường lui nữa. Mai hộ pháp thoáng sửng sốt, không ngờ kiếm tâm của Lâm Nhất lại mạnh mẽ đến thế, một lúc sau, ông ta mới nói: “Vậy thì lên đường thôi”. Nửa khắc sau. Hội trường xung quanh Hồ Cửu Long cố vô số ánh mắt tập trung vào mười tuyển thủ mạnh nhất của Quần Long thịnh yến lần này, lúc này, những người khác đều như nhân vật phụ. Trong Quần Long thịnh yến, ánh sáng trên người mười người này gần như đã che khuất toàn bộ những người khác trong một trăm người mạnh nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người vội vàng nhìn theo, trong mắt lập tức loé lên vẻ kỳ lạ, khí thế trên người Lâm Nhất cô đọng, ánh mắt dịu dàng. Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng, gió nhẹ thổi qua, hắn giống như một ánh mặt trời tràn đầy hy vọng, chậm rãi bước tới. Khác với hai ngày trước, hôm nay, uy thế đáng sợ long uy gào thét, mắt rồng như kiếm trong mỗi bước chân của hắn đã lắng đọng hơn rất nhiều. Nhưng lắng đọng như thế cũng không có nghĩa là khí thế của Lâm Nhất yếu đi, mà là hắn đã điều khiển được nó, người luyện võ đều biết thu lại khó hơn phóng ra nhiều. Thực lực của Lâm Nhất lại có tiến bộ! “Tu luyện bí thuật đến đâu rồi?” Mai hộ pháp sờ râu cười híp mắt hỏi, những người khác cũng tỏ vẻ tò mò. Lâm Nhất thành thật đáp: “Đã tiến bộ hơn một chút rồi, nhưng vẫn chưa đến viên mãn”. Học hỏi đại chiến bảng mười trước đó xong thì được nghỉ dưỡng sức hai ngày, kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất coi như miễn cưỡng có thể thu phóng tự nhiên, nhưng vẫn còn chưa đến mức long kiếm hợp nhất. Lâm Nhất có kinh nghiệm tu luyện kiếm đạo phong phú, rõ ràng là vì khả năng thực chiến không đủ, phải dựa vào những trận đại chiến chân chính mới có thể đạt đến cấp độ long kiếm hợp nhất. “Trận chiến hôm nay cứ giữ tâm lý bình thường, nhất định phải bảo vệ mạng sống của bản thân”. Mai hộ pháp cẩn thận dặn dò, thành tựu của Lâm Nhất bây giờ đã là nổi bật lắm rồi, long vận trên người hắn cũng sẽ gia trì cho Lăng Tiêu Kiếm Các. Nhưng nếu hắn chết vào lúc này, về công về tư, Mai hộ pháp đều khó chấp nhận được. “Ta không thích giữ tâm lý bình thường cho lắm, ta chỉ muốn không thẹn với lòng thôi, nhưng ta sẽ chú ý an toàn”, câu trả lời của Lâm Nhất rất thực tế, hắn vẫn luôn như thế, tâm lý bình thường khiến người khác kiểm soát được lòng tham, nhưng quá bình thường sẽ khiến người khác quá đáng với mình. Nếu hắn đã bước vào bảng mười, thì nhất định phải dốc sức tranh giành vị trí đầu bảng Long Vân. Giữ tâm lý bình thường cái gì! Hắn chỉ muốn không thẹn với lòng, không thẹn với kiếm, hắn muốn dốc hết khả năng của bản thân giành lấy hạng nhất. Phía sau hắn đã không còn đường lui nữa. Mai hộ pháp thoáng sửng sốt, không ngờ kiếm tâm của Lâm Nhất lại mạnh mẽ đến thế, một lúc sau, ông ta mới nói: “Vậy thì lên đường thôi”. Nửa khắc sau. Hội trường xung quanh Hồ Cửu Long cố vô số ánh mắt tập trung vào mười tuyển thủ mạnh nhất của Quần Long thịnh yến lần này, lúc này, những người khác đều như nhân vật phụ. Trong Quần Long thịnh yến, ánh sáng trên người mười người này gần như đã che khuất toàn bộ những người khác trong một trăm người mạnh nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người vội vàng nhìn theo, trong mắt lập tức loé lên vẻ kỳ lạ, khí thế trên người Lâm Nhất cô đọng, ánh mắt dịu dàng. Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng, gió nhẹ thổi qua, hắn giống như một ánh mặt trời tràn đầy hy vọng, chậm rãi bước tới. Khác với hai ngày trước, hôm nay, uy thế đáng sợ long uy gào thét, mắt rồng như kiếm trong mỗi bước chân của hắn đã lắng đọng hơn rất nhiều. Nhưng lắng đọng như thế cũng không có nghĩa là khí thế của Lâm Nhất yếu đi, mà là hắn đã điều khiển được nó, người luyện võ đều biết thu lại khó hơn phóng ra nhiều. Thực lực của Lâm Nhất lại có tiến bộ! “Tu luyện bí thuật đến đâu rồi?” Mai hộ pháp sờ râu cười híp mắt hỏi, những người khác cũng tỏ vẻ tò mò. Lâm Nhất thành thật đáp: “Đã tiến bộ hơn một chút rồi, nhưng vẫn chưa đến viên mãn”. Học hỏi đại chiến bảng mười trước đó xong thì được nghỉ dưỡng sức hai ngày, kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất coi như miễn cưỡng có thể thu phóng tự nhiên, nhưng vẫn còn chưa đến mức long kiếm hợp nhất. Lâm Nhất có kinh nghiệm tu luyện kiếm đạo phong phú, rõ ràng là vì khả năng thực chiến không đủ, phải dựa vào những trận đại chiến chân chính mới có thể đạt đến cấp độ long kiếm hợp nhất. “Trận chiến hôm nay cứ giữ tâm lý bình thường, nhất định phải bảo vệ mạng sống của bản thân”. Mai hộ pháp cẩn thận dặn dò, thành tựu của Lâm Nhất bây giờ đã là nổi bật lắm rồi, long vận trên người hắn cũng sẽ gia trì cho Lăng Tiêu Kiếm Các. Nhưng nếu hắn chết vào lúc này, về công về tư, Mai hộ pháp đều khó chấp nhận được. “Ta không thích giữ tâm lý bình thường cho lắm, ta chỉ muốn không thẹn với lòng thôi, nhưng ta sẽ chú ý an toàn”, câu trả lời của Lâm Nhất rất thực tế, hắn vẫn luôn như thế, tâm lý bình thường khiến người khác kiểm soát được lòng tham, nhưng quá bình thường sẽ khiến người khác quá đáng với mình. Nếu hắn đã bước vào bảng mười, thì nhất định phải dốc sức tranh giành vị trí đầu bảng Long Vân. Giữ tâm lý bình thường cái gì! Hắn chỉ muốn không thẹn với lòng, không thẹn với kiếm, hắn muốn dốc hết khả năng của bản thân giành lấy hạng nhất. Phía sau hắn đã không còn đường lui nữa. Mai hộ pháp thoáng sửng sốt, không ngờ kiếm tâm của Lâm Nhất lại mạnh mẽ đến thế, một lúc sau, ông ta mới nói: “Vậy thì lên đường thôi”. Nửa khắc sau. Hội trường xung quanh Hồ Cửu Long cố vô số ánh mắt tập trung vào mười tuyển thủ mạnh nhất của Quần Long thịnh yến lần này, lúc này, những người khác đều như nhân vật phụ. Trong Quần Long thịnh yến, ánh sáng trên người mười người này gần như đã che khuất toàn bộ những người khác trong một trăm người mạnh nhất.