“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2887

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dù danh tiếng có vang dội đến mức nào, thì lúc này vẫn trở thành người xem chiến bình thường, võ đài này đã không còn thuộc về họ nữa.  Thắng làm vua thua làm giặc, con đường võ đạo luôn tàn khốc như thế.  Vù!  Trên đài Thăng Long khổng lồ duy nhất còn lại trên hồ Cửu Long, mười trọng tài quan trọng của Thánh Minh đều tập trung ở đây, sau khi thấy mọi người đều tập trung đông đủ, trọng tài cấp cao nhất tuyên bố đại chiến Thập Cường chính thức bắt đầu.  “Trận chiến đầu tiên, Ô Tiếu Thiên chiến đấu với Phương Hàn Lạc!”  Lai lịch của Phương Hàn Lạc trước giờ luôn rất bí ẩn, công pháp và chiêu thức của hắn ta cũng khiến người ta không thể nhìn thấu, trước Quần Long thịnh yến hoàn toàn chưa từng nghe đến tên người này.Người duy nhất có thể so sánh với hắn ta có lẽ chỉ có Chúc Thanh Sơn thôi, nhưng Chúc Thanh Sơn đeo mặt nạ, nếu tháo mặt nạ xuống chưa chắc vẫn có thể thần bí như vậy. Chỉ có hắn ta để lộ khuôn mặt ra bên ngoài, nhưng không ai biết hắn ta đến từ phương nào.  Tuy trước thịnh yến, Lâm Nhất luôn rất khiêm tốn, nhưng chỉ cần nghe ngóng là có thể biết được lai lịch của hắn.  Trước mắt lại không có ai dám coi thường thiếu niên thần bí trông có vẻ ngây thơ này, quá mười chiêu không thể chiến thắng Phương Hàn Lạc, đây chính là uy danh hiển hách của hắn ta có được trong Quần Long thịnh yến.  Còn Ô Tiếu Thiên, lúc trước tuy hắn thua trong tay Khương Tử Diệp, nhưng ma công của hắn vẫn khá đáng sợ.  Đặc biệt là sau khi thua trận, dường như Xích Huyết Ma Long Quyền của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, hai người giao thủ cũng khó phân thắng bại.  “Mong Ô đại ca chỉ giáo nhiều hơn”.  Phương Hàn Lạc cười nói, trên mặt là nụ cười đặc trưng của hắn ta, hăng hái phấn chấn, chứa đựng tinh thần mãi mãi không chịu thua.  “Không dám nói là chỉ giáo, ta chỉ muốn phá hỏng truyền thuyết của ngươi, quá mười chiêu không thể chiến thắng Phương Hàn Lạc? Ta không tin!”   Ô Tiếu Thiên cười gằn một tiếng, trong mắt loé lên sát khí lạnh lẽo, Xích Huyết Ma Long Quyền của hắn đã nâng cấp hơn rất nhiều, trận chiến này hắn nhất định phải thắng.  “Ha ha, ta không quan tâm truyền thuyết mười chiêu gì đó, Ô đại ca, đỡ một quyền của ta trước đi!”  Phương Hàn Lạc bật cười, sau đó tấn công trước…  Hắn ta không thi triển võ kỹ, chỉ truyền chân nguyên, đánh ra một quyền với ý chí Hàn Băng và thân pháp mạnh mẽ.  Vụt!  Thân thể như kiếm, quyền mang mạnh mẽ, phong mang vô tận.  Trên người cô đọng sát khí, Ô Tiếu Thiên hoàn toàn không nương tay, nâng tay đánh ra một quyền đỡ đòn.  Ầm!  Trong tiếng vang động trời, hai người ngang sức ngang tài, đều không bị đánh lui.  Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, chợt nhìn nhau cười khẽ, trong sự ngạc nhiên của mọi người, một âm thanh động trời đột nhiên vang lên.  Ầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dù danh tiếng có vang dội đến mức nào, thì lúc này vẫn trở thành người xem chiến bình thường, võ đài này đã không còn thuộc về họ nữa.  Thắng làm vua thua làm giặc, con đường võ đạo luôn tàn khốc như thế.  Vù!  Trên đài Thăng Long khổng lồ duy nhất còn lại trên hồ Cửu Long, mười trọng tài quan trọng của Thánh Minh đều tập trung ở đây, sau khi thấy mọi người đều tập trung đông đủ, trọng tài cấp cao nhất tuyên bố đại chiến Thập Cường chính thức bắt đầu.  “Trận chiến đầu tiên, Ô Tiếu Thiên chiến đấu với Phương Hàn Lạc!”  Lai lịch của Phương Hàn Lạc trước giờ luôn rất bí ẩn, công pháp và chiêu thức của hắn ta cũng khiến người ta không thể nhìn thấu, trước Quần Long thịnh yến hoàn toàn chưa từng nghe đến tên người này.Người duy nhất có thể so sánh với hắn ta có lẽ chỉ có Chúc Thanh Sơn thôi, nhưng Chúc Thanh Sơn đeo mặt nạ, nếu tháo mặt nạ xuống chưa chắc vẫn có thể thần bí như vậy. Chỉ có hắn ta để lộ khuôn mặt ra bên ngoài, nhưng không ai biết hắn ta đến từ phương nào.  Tuy trước thịnh yến, Lâm Nhất luôn rất khiêm tốn, nhưng chỉ cần nghe ngóng là có thể biết được lai lịch của hắn.  Trước mắt lại không có ai dám coi thường thiếu niên thần bí trông có vẻ ngây thơ này, quá mười chiêu không thể chiến thắng Phương Hàn Lạc, đây chính là uy danh hiển hách của hắn ta có được trong Quần Long thịnh yến.  Còn Ô Tiếu Thiên, lúc trước tuy hắn thua trong tay Khương Tử Diệp, nhưng ma công của hắn vẫn khá đáng sợ.  Đặc biệt là sau khi thua trận, dường như Xích Huyết Ma Long Quyền của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, hai người giao thủ cũng khó phân thắng bại.  “Mong Ô đại ca chỉ giáo nhiều hơn”.  Phương Hàn Lạc cười nói, trên mặt là nụ cười đặc trưng của hắn ta, hăng hái phấn chấn, chứa đựng tinh thần mãi mãi không chịu thua.  “Không dám nói là chỉ giáo, ta chỉ muốn phá hỏng truyền thuyết của ngươi, quá mười chiêu không thể chiến thắng Phương Hàn Lạc? Ta không tin!”   Ô Tiếu Thiên cười gằn một tiếng, trong mắt loé lên sát khí lạnh lẽo, Xích Huyết Ma Long Quyền của hắn đã nâng cấp hơn rất nhiều, trận chiến này hắn nhất định phải thắng.  “Ha ha, ta không quan tâm truyền thuyết mười chiêu gì đó, Ô đại ca, đỡ một quyền của ta trước đi!”  Phương Hàn Lạc bật cười, sau đó tấn công trước…  Hắn ta không thi triển võ kỹ, chỉ truyền chân nguyên, đánh ra một quyền với ý chí Hàn Băng và thân pháp mạnh mẽ.  Vụt!  Thân thể như kiếm, quyền mang mạnh mẽ, phong mang vô tận.  Trên người cô đọng sát khí, Ô Tiếu Thiên hoàn toàn không nương tay, nâng tay đánh ra một quyền đỡ đòn.  Ầm!  Trong tiếng vang động trời, hai người ngang sức ngang tài, đều không bị đánh lui.  Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, chợt nhìn nhau cười khẽ, trong sự ngạc nhiên của mọi người, một âm thanh động trời đột nhiên vang lên.  Ầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Dù danh tiếng có vang dội đến mức nào, thì lúc này vẫn trở thành người xem chiến bình thường, võ đài này đã không còn thuộc về họ nữa.  Thắng làm vua thua làm giặc, con đường võ đạo luôn tàn khốc như thế.  Vù!  Trên đài Thăng Long khổng lồ duy nhất còn lại trên hồ Cửu Long, mười trọng tài quan trọng của Thánh Minh đều tập trung ở đây, sau khi thấy mọi người đều tập trung đông đủ, trọng tài cấp cao nhất tuyên bố đại chiến Thập Cường chính thức bắt đầu.  “Trận chiến đầu tiên, Ô Tiếu Thiên chiến đấu với Phương Hàn Lạc!”  Lai lịch của Phương Hàn Lạc trước giờ luôn rất bí ẩn, công pháp và chiêu thức của hắn ta cũng khiến người ta không thể nhìn thấu, trước Quần Long thịnh yến hoàn toàn chưa từng nghe đến tên người này.Người duy nhất có thể so sánh với hắn ta có lẽ chỉ có Chúc Thanh Sơn thôi, nhưng Chúc Thanh Sơn đeo mặt nạ, nếu tháo mặt nạ xuống chưa chắc vẫn có thể thần bí như vậy. Chỉ có hắn ta để lộ khuôn mặt ra bên ngoài, nhưng không ai biết hắn ta đến từ phương nào.  Tuy trước thịnh yến, Lâm Nhất luôn rất khiêm tốn, nhưng chỉ cần nghe ngóng là có thể biết được lai lịch của hắn.  Trước mắt lại không có ai dám coi thường thiếu niên thần bí trông có vẻ ngây thơ này, quá mười chiêu không thể chiến thắng Phương Hàn Lạc, đây chính là uy danh hiển hách của hắn ta có được trong Quần Long thịnh yến.  Còn Ô Tiếu Thiên, lúc trước tuy hắn thua trong tay Khương Tử Diệp, nhưng ma công của hắn vẫn khá đáng sợ.  Đặc biệt là sau khi thua trận, dường như Xích Huyết Ma Long Quyền của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, hai người giao thủ cũng khó phân thắng bại.  “Mong Ô đại ca chỉ giáo nhiều hơn”.  Phương Hàn Lạc cười nói, trên mặt là nụ cười đặc trưng của hắn ta, hăng hái phấn chấn, chứa đựng tinh thần mãi mãi không chịu thua.  “Không dám nói là chỉ giáo, ta chỉ muốn phá hỏng truyền thuyết của ngươi, quá mười chiêu không thể chiến thắng Phương Hàn Lạc? Ta không tin!”   Ô Tiếu Thiên cười gằn một tiếng, trong mắt loé lên sát khí lạnh lẽo, Xích Huyết Ma Long Quyền của hắn đã nâng cấp hơn rất nhiều, trận chiến này hắn nhất định phải thắng.  “Ha ha, ta không quan tâm truyền thuyết mười chiêu gì đó, Ô đại ca, đỡ một quyền của ta trước đi!”  Phương Hàn Lạc bật cười, sau đó tấn công trước…  Hắn ta không thi triển võ kỹ, chỉ truyền chân nguyên, đánh ra một quyền với ý chí Hàn Băng và thân pháp mạnh mẽ.  Vụt!  Thân thể như kiếm, quyền mang mạnh mẽ, phong mang vô tận.  Trên người cô đọng sát khí, Ô Tiếu Thiên hoàn toàn không nương tay, nâng tay đánh ra một quyền đỡ đòn.  Ầm!  Trong tiếng vang động trời, hai người ngang sức ngang tài, đều không bị đánh lui.  Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, chợt nhìn nhau cười khẽ, trong sự ngạc nhiên của mọi người, một âm thanh động trời đột nhiên vang lên.  Ầm! 

Chương 2887