“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2889

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tìm thấy rồi!”  Đột nhiên, sâu trong đáy mắt hắn ta có luồng phong mang lạnh lẽo bùng ra, khoé miệng lộ rõ nụ cười vô cùng hưng phấn.  Sương Hàn Tinh Bạo!  Hàn ý vô tận ngưng tụ lại như một vì sao bừng nở nơi quyền mang của hắn ta, những hạt bụi li ti bay trong không khí đều bừng sáng và trở nên trong suốt dưới ánh sáng chiếu rọi.  Rắc!  Hai luồng quyền mang va chạm vào nhau, bỗng có âm thanh vỡ vụn vang lên, âm thanh đó lớn đến mức như tiếng sấm nổ đùng đùng không ngừng.  Vậy mà lại là Phương Hàn Lạc tìm được chỗ sơ hở trong quyền mang của Ô Tiếu Thiên, chín mô hình Giao Long huyết sắc lập tức nứt toác. Nổ tan tành thành vô số đốm sáng đếm không xuể, những đốm sáng kia ở giữa không trung lại bị đóng băng lại, chặn đứng khả năng để Ô Tiếu Thiên ngưng tụ lại một lần nữa.  Phụt!  Khoé miệng rỉ ra máu tươi, Ô Tiếu Thiên sau khi rơi xuống đất liền có chút bất đắc dĩ nói: “Chiêu này lại bị ngươi tìm được sơ hở, ta thua rồi”.  “Đã nhường rồi!”  Phương Hàn Lạc nhếch miệng cười, nuốt chửng hơn một nửa khí Huyền Hoàng của đối phương, long ảnh ở phía sau lưng bỗng lập tức toả ánh hào quang, vô số vảy rồng chi chít trên thân cũng như được phủ lên một lớp ánh kim.  Điều khiến người ta càng ngạc nhiên hơn là, long ảnh kia sinh ra bốn cái móng, so với ba cái móng trước đây thì đã nhiều thêm một cái.  Kim Long bốn móng!  Hiện tượng kỳ lạ như vậy cũng khiến cho người ta phải ngạc nhiên không thôi.  Hai mắt Lâm Nhất thoáng nghiêm lại, không quá để ý đến hiện tượng lạ này, mà ngược lại hắn càng hiếu kỳ ý nghĩa trong phong mang phát ra từ đôi mắt của đối phương.  Qủa thực là luồng phong mang này quá mức quen thuộc.  Có phải nó gần giống với bí thuật của mắt Chúc Long?  Hay đó chính là kiếm ý mà chỉ kiếm khách mới có?  Lâm Nhất như có điều suy tính, tên Phương Hàn Lạc này không đơn giản, trước đó hắn cảm thấy đã nhìn thấu được người này, nhưng không ngờ là vẫn còn thứ mà hắn chưa nhìn ra.  Rất rõ ràng, khi hắn ta đối mặt với uy lực mạnh mẽ hơn của Cửu Long Chiến Thiên, cảm nhận được áp lực còn lớn hơn cả Tuyệt Trần cho nên không khỏi sử dụng đến con át chủ bài giấu kỹ lâu nay.  Người bên cạnh có lẽ không chú ý đến, nhưng Lâm Nhất thân là kiếm khách, ngược lại hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng điểm này.  Mắt Chúc Long và kiếm ý đều có thể nhìn ra được sơ hở của đối thủ, khác ở chỗ mắt chúc Long là thiên phú, kiếm ý lại là một loại năng lực được tôi luyện ra trong quá trình tu luyện không ngừng. Giống như yêu thú Phi Cầm bản thân nó từ khi sinh ra đã có thể bay lượn trên bầu trời, mà võ giả thì phải cần tu luyện không ngừng mới có thể học được, sự khác biệt trong đó quả thực rất rõ ràng.  Hơn nữa mắt Chúc Long không chỉ nhìn thấu được tất cả, mà nó còn có thể quan sát Linh khí, phân biệt thật giả, hoá giải huyễn tượng, thậm chí nhãn lực còn có thể tăng lên gấp chục lần trăm lần.  Bất kể là mắt Chúc Long hay là kiếm ý, thì cũng không thể coi thường Phương Hàn Lạc này, Ô Tiếu Thiên thua không oan cũng phải thôi.   “Long ảnh của Phương Hàn Lạc lại có thể biến thành Kim Long bốn móng, trước đó long ảnh không hề cử động kia hoá ra phải đến cuộc đại chiến mười thứ hạng đầu này mới có thể đột phá”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tìm thấy rồi!”  Đột nhiên, sâu trong đáy mắt hắn ta có luồng phong mang lạnh lẽo bùng ra, khoé miệng lộ rõ nụ cười vô cùng hưng phấn.  Sương Hàn Tinh Bạo!  Hàn ý vô tận ngưng tụ lại như một vì sao bừng nở nơi quyền mang của hắn ta, những hạt bụi li ti bay trong không khí đều bừng sáng và trở nên trong suốt dưới ánh sáng chiếu rọi.  Rắc!  Hai luồng quyền mang va chạm vào nhau, bỗng có âm thanh vỡ vụn vang lên, âm thanh đó lớn đến mức như tiếng sấm nổ đùng đùng không ngừng.  Vậy mà lại là Phương Hàn Lạc tìm được chỗ sơ hở trong quyền mang của Ô Tiếu Thiên, chín mô hình Giao Long huyết sắc lập tức nứt toác. Nổ tan tành thành vô số đốm sáng đếm không xuể, những đốm sáng kia ở giữa không trung lại bị đóng băng lại, chặn đứng khả năng để Ô Tiếu Thiên ngưng tụ lại một lần nữa.  Phụt!  Khoé miệng rỉ ra máu tươi, Ô Tiếu Thiên sau khi rơi xuống đất liền có chút bất đắc dĩ nói: “Chiêu này lại bị ngươi tìm được sơ hở, ta thua rồi”.  “Đã nhường rồi!”  Phương Hàn Lạc nhếch miệng cười, nuốt chửng hơn một nửa khí Huyền Hoàng của đối phương, long ảnh ở phía sau lưng bỗng lập tức toả ánh hào quang, vô số vảy rồng chi chít trên thân cũng như được phủ lên một lớp ánh kim.  Điều khiến người ta càng ngạc nhiên hơn là, long ảnh kia sinh ra bốn cái móng, so với ba cái móng trước đây thì đã nhiều thêm một cái.  Kim Long bốn móng!  Hiện tượng kỳ lạ như vậy cũng khiến cho người ta phải ngạc nhiên không thôi.  Hai mắt Lâm Nhất thoáng nghiêm lại, không quá để ý đến hiện tượng lạ này, mà ngược lại hắn càng hiếu kỳ ý nghĩa trong phong mang phát ra từ đôi mắt của đối phương.  Qủa thực là luồng phong mang này quá mức quen thuộc.  Có phải nó gần giống với bí thuật của mắt Chúc Long?  Hay đó chính là kiếm ý mà chỉ kiếm khách mới có?  Lâm Nhất như có điều suy tính, tên Phương Hàn Lạc này không đơn giản, trước đó hắn cảm thấy đã nhìn thấu được người này, nhưng không ngờ là vẫn còn thứ mà hắn chưa nhìn ra.  Rất rõ ràng, khi hắn ta đối mặt với uy lực mạnh mẽ hơn của Cửu Long Chiến Thiên, cảm nhận được áp lực còn lớn hơn cả Tuyệt Trần cho nên không khỏi sử dụng đến con át chủ bài giấu kỹ lâu nay.  Người bên cạnh có lẽ không chú ý đến, nhưng Lâm Nhất thân là kiếm khách, ngược lại hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng điểm này.  Mắt Chúc Long và kiếm ý đều có thể nhìn ra được sơ hở của đối thủ, khác ở chỗ mắt chúc Long là thiên phú, kiếm ý lại là một loại năng lực được tôi luyện ra trong quá trình tu luyện không ngừng. Giống như yêu thú Phi Cầm bản thân nó từ khi sinh ra đã có thể bay lượn trên bầu trời, mà võ giả thì phải cần tu luyện không ngừng mới có thể học được, sự khác biệt trong đó quả thực rất rõ ràng.  Hơn nữa mắt Chúc Long không chỉ nhìn thấu được tất cả, mà nó còn có thể quan sát Linh khí, phân biệt thật giả, hoá giải huyễn tượng, thậm chí nhãn lực còn có thể tăng lên gấp chục lần trăm lần.  Bất kể là mắt Chúc Long hay là kiếm ý, thì cũng không thể coi thường Phương Hàn Lạc này, Ô Tiếu Thiên thua không oan cũng phải thôi.   “Long ảnh của Phương Hàn Lạc lại có thể biến thành Kim Long bốn móng, trước đó long ảnh không hề cử động kia hoá ra phải đến cuộc đại chiến mười thứ hạng đầu này mới có thể đột phá”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Tìm thấy rồi!”  Đột nhiên, sâu trong đáy mắt hắn ta có luồng phong mang lạnh lẽo bùng ra, khoé miệng lộ rõ nụ cười vô cùng hưng phấn.  Sương Hàn Tinh Bạo!  Hàn ý vô tận ngưng tụ lại như một vì sao bừng nở nơi quyền mang của hắn ta, những hạt bụi li ti bay trong không khí đều bừng sáng và trở nên trong suốt dưới ánh sáng chiếu rọi.  Rắc!  Hai luồng quyền mang va chạm vào nhau, bỗng có âm thanh vỡ vụn vang lên, âm thanh đó lớn đến mức như tiếng sấm nổ đùng đùng không ngừng.  Vậy mà lại là Phương Hàn Lạc tìm được chỗ sơ hở trong quyền mang của Ô Tiếu Thiên, chín mô hình Giao Long huyết sắc lập tức nứt toác. Nổ tan tành thành vô số đốm sáng đếm không xuể, những đốm sáng kia ở giữa không trung lại bị đóng băng lại, chặn đứng khả năng để Ô Tiếu Thiên ngưng tụ lại một lần nữa.  Phụt!  Khoé miệng rỉ ra máu tươi, Ô Tiếu Thiên sau khi rơi xuống đất liền có chút bất đắc dĩ nói: “Chiêu này lại bị ngươi tìm được sơ hở, ta thua rồi”.  “Đã nhường rồi!”  Phương Hàn Lạc nhếch miệng cười, nuốt chửng hơn một nửa khí Huyền Hoàng của đối phương, long ảnh ở phía sau lưng bỗng lập tức toả ánh hào quang, vô số vảy rồng chi chít trên thân cũng như được phủ lên một lớp ánh kim.  Điều khiến người ta càng ngạc nhiên hơn là, long ảnh kia sinh ra bốn cái móng, so với ba cái móng trước đây thì đã nhiều thêm một cái.  Kim Long bốn móng!  Hiện tượng kỳ lạ như vậy cũng khiến cho người ta phải ngạc nhiên không thôi.  Hai mắt Lâm Nhất thoáng nghiêm lại, không quá để ý đến hiện tượng lạ này, mà ngược lại hắn càng hiếu kỳ ý nghĩa trong phong mang phát ra từ đôi mắt của đối phương.  Qủa thực là luồng phong mang này quá mức quen thuộc.  Có phải nó gần giống với bí thuật của mắt Chúc Long?  Hay đó chính là kiếm ý mà chỉ kiếm khách mới có?  Lâm Nhất như có điều suy tính, tên Phương Hàn Lạc này không đơn giản, trước đó hắn cảm thấy đã nhìn thấu được người này, nhưng không ngờ là vẫn còn thứ mà hắn chưa nhìn ra.  Rất rõ ràng, khi hắn ta đối mặt với uy lực mạnh mẽ hơn của Cửu Long Chiến Thiên, cảm nhận được áp lực còn lớn hơn cả Tuyệt Trần cho nên không khỏi sử dụng đến con át chủ bài giấu kỹ lâu nay.  Người bên cạnh có lẽ không chú ý đến, nhưng Lâm Nhất thân là kiếm khách, ngược lại hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng điểm này.  Mắt Chúc Long và kiếm ý đều có thể nhìn ra được sơ hở của đối thủ, khác ở chỗ mắt chúc Long là thiên phú, kiếm ý lại là một loại năng lực được tôi luyện ra trong quá trình tu luyện không ngừng. Giống như yêu thú Phi Cầm bản thân nó từ khi sinh ra đã có thể bay lượn trên bầu trời, mà võ giả thì phải cần tu luyện không ngừng mới có thể học được, sự khác biệt trong đó quả thực rất rõ ràng.  Hơn nữa mắt Chúc Long không chỉ nhìn thấu được tất cả, mà nó còn có thể quan sát Linh khí, phân biệt thật giả, hoá giải huyễn tượng, thậm chí nhãn lực còn có thể tăng lên gấp chục lần trăm lần.  Bất kể là mắt Chúc Long hay là kiếm ý, thì cũng không thể coi thường Phương Hàn Lạc này, Ô Tiếu Thiên thua không oan cũng phải thôi.   “Long ảnh của Phương Hàn Lạc lại có thể biến thành Kim Long bốn móng, trước đó long ảnh không hề cử động kia hoá ra phải đến cuộc đại chiến mười thứ hạng đầu này mới có thể đột phá”.  

Chương 2889