“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2895

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhìn thấy chiến ý trong mắt đối phương, Triệu Vô Cực trầm lặng một thoáng, nói: “Cũng được. Ta nhường ngươi ba chiêu vậy, nếu không ngươi thua thảm quá thì đến cơ hội thử một chút cũng không có”.  Ào!  Nghe thấy lời nói này của Triệu Vô Cực, bên dưới khán đài bỗng rộ lên xôn xao, Triệu Vô Cực này có phải quá coi thường người ta rồi không.  “Tên này đúng là kẻ mạnh kiệm lời”.  Phong Dã hé hé miệng, có chút cảm khái nói.  Quả thực là những kẻ mạnh luôn kiệm lời, khi mở miệng thì sẽ là ngươi đánh không lại ta, câu thứ hai liền nói nhường ngươi ba chiêu, lấy sự tự tin mạnh mẽ đập thẳng vào mặt người ta.  “Đây là một loại chiêu trò, đừng có bị mắc lừa”.  Lâm Nhất nhíu mày, đối phương tương đối lão luyện, cái gọi là nhường ba chiêu này vừa có thể áp đảo tinh thần đối phương, gây áp lực cho đối phương, còn có thể khiến đối phương xem nhẹ cảnh giác.  Một khi mắc bẫy, nếu như ba chiêu không lấy được ưu thế thì sẽ xuất hiện một loại cảm giác hụt hẫng cực lớn.  Cũng chính vào lúc ba chiêu này vừa qua đi, sơ hở sẽ lập tức xuất hiện, không cần thổi mạnh cũng có thể hạ gục được đối phương.  Bạch Lê Hiên hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lẽo, hờ hững nói: “Các hạ cũng quá coi thường ta rồi, ngươi nhường ta ba chiêu, cho dù ta có thắng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, đừng nói nhảm nữa, tiếp chiêu đi!”  Keng!  Bạch Lê Hiên vốn dĩ đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, rút kiếm ra khỏi vỏ, giây phút khi kiếm quang chói mắt bắn ra, giữa bầu trời kia bỗng vang lên tiếng sấm nổ đì đùng đinh tai. Trong đám mây điện cuồn cuộn, thấp thoáng như có Long ảnh khí thế hào hùng đang bay lượn, khiến cho kiếm uy Lôi Đình này càng thêm bá đạo.  Đây chính là điểm tuyệt diệu của Thương Long Kiếm Quyết, tu luyện càng sâu, kiếm rút ra như rồng, cực kỳ hung bạo.  Xoẹt!  Tia sét loé lên giữa không trung, bóng người đã biến mất, cũng không thấy kiếm quang đâu. Một kiếm này của Bạch Lê Hiên chỉ có thể dùng một chữ nhanh để hình dung, nhanh đến cực điểm, nhanh đến mức khiến người ta không thể thể hít thở được trọn vẹn.  “Hơi chậm một chút”.  Triệu Vô Cực cong ngón tay, có tiếng bảo kiếm vang lên ong ong giữa không trung, tiếp đó mọi người nhìn thấy một cái búng tay này đã ép Bạch Lê Hiên phải hiện thân.  Ong!  Kiếm trong tay hắn ta bị cái búng tay này đánh cho bật cong lại, đợi đến khi thân kiếm thẳng lại thì tiếng kiếm âm vang vọng kia đã không ngừng chồng chất lên.  Chỉ riêng loại kiếm âm này thôi đã khiến màng nhĩ của mọi người phát đau.  Uỳnh!  Kiếm âm lan ra, trên mặt hồ gần khu vực đài Thăng Long bị tác động tạo thành từng cột nước xộc thẳng lên trời, tựa như con rồng khổng lồ lao vút lên mây.  Hai người tiện tay tung ra một chưởng đã tạo ra hiện tượng đáng sợ như vậy, khiến người xem kinh hãi đến mức không dám chớp mắt. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhìn thấy chiến ý trong mắt đối phương, Triệu Vô Cực trầm lặng một thoáng, nói: “Cũng được. Ta nhường ngươi ba chiêu vậy, nếu không ngươi thua thảm quá thì đến cơ hội thử một chút cũng không có”.  Ào!  Nghe thấy lời nói này của Triệu Vô Cực, bên dưới khán đài bỗng rộ lên xôn xao, Triệu Vô Cực này có phải quá coi thường người ta rồi không.  “Tên này đúng là kẻ mạnh kiệm lời”.  Phong Dã hé hé miệng, có chút cảm khái nói.  Quả thực là những kẻ mạnh luôn kiệm lời, khi mở miệng thì sẽ là ngươi đánh không lại ta, câu thứ hai liền nói nhường ngươi ba chiêu, lấy sự tự tin mạnh mẽ đập thẳng vào mặt người ta.  “Đây là một loại chiêu trò, đừng có bị mắc lừa”.  Lâm Nhất nhíu mày, đối phương tương đối lão luyện, cái gọi là nhường ba chiêu này vừa có thể áp đảo tinh thần đối phương, gây áp lực cho đối phương, còn có thể khiến đối phương xem nhẹ cảnh giác.  Một khi mắc bẫy, nếu như ba chiêu không lấy được ưu thế thì sẽ xuất hiện một loại cảm giác hụt hẫng cực lớn.  Cũng chính vào lúc ba chiêu này vừa qua đi, sơ hở sẽ lập tức xuất hiện, không cần thổi mạnh cũng có thể hạ gục được đối phương.  Bạch Lê Hiên hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lẽo, hờ hững nói: “Các hạ cũng quá coi thường ta rồi, ngươi nhường ta ba chiêu, cho dù ta có thắng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, đừng nói nhảm nữa, tiếp chiêu đi!”  Keng!  Bạch Lê Hiên vốn dĩ đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, rút kiếm ra khỏi vỏ, giây phút khi kiếm quang chói mắt bắn ra, giữa bầu trời kia bỗng vang lên tiếng sấm nổ đì đùng đinh tai. Trong đám mây điện cuồn cuộn, thấp thoáng như có Long ảnh khí thế hào hùng đang bay lượn, khiến cho kiếm uy Lôi Đình này càng thêm bá đạo.  Đây chính là điểm tuyệt diệu của Thương Long Kiếm Quyết, tu luyện càng sâu, kiếm rút ra như rồng, cực kỳ hung bạo.  Xoẹt!  Tia sét loé lên giữa không trung, bóng người đã biến mất, cũng không thấy kiếm quang đâu. Một kiếm này của Bạch Lê Hiên chỉ có thể dùng một chữ nhanh để hình dung, nhanh đến cực điểm, nhanh đến mức khiến người ta không thể thể hít thở được trọn vẹn.  “Hơi chậm một chút”.  Triệu Vô Cực cong ngón tay, có tiếng bảo kiếm vang lên ong ong giữa không trung, tiếp đó mọi người nhìn thấy một cái búng tay này đã ép Bạch Lê Hiên phải hiện thân.  Ong!  Kiếm trong tay hắn ta bị cái búng tay này đánh cho bật cong lại, đợi đến khi thân kiếm thẳng lại thì tiếng kiếm âm vang vọng kia đã không ngừng chồng chất lên.  Chỉ riêng loại kiếm âm này thôi đã khiến màng nhĩ của mọi người phát đau.  Uỳnh!  Kiếm âm lan ra, trên mặt hồ gần khu vực đài Thăng Long bị tác động tạo thành từng cột nước xộc thẳng lên trời, tựa như con rồng khổng lồ lao vút lên mây.  Hai người tiện tay tung ra một chưởng đã tạo ra hiện tượng đáng sợ như vậy, khiến người xem kinh hãi đến mức không dám chớp mắt. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhìn thấy chiến ý trong mắt đối phương, Triệu Vô Cực trầm lặng một thoáng, nói: “Cũng được. Ta nhường ngươi ba chiêu vậy, nếu không ngươi thua thảm quá thì đến cơ hội thử một chút cũng không có”.  Ào!  Nghe thấy lời nói này của Triệu Vô Cực, bên dưới khán đài bỗng rộ lên xôn xao, Triệu Vô Cực này có phải quá coi thường người ta rồi không.  “Tên này đúng là kẻ mạnh kiệm lời”.  Phong Dã hé hé miệng, có chút cảm khái nói.  Quả thực là những kẻ mạnh luôn kiệm lời, khi mở miệng thì sẽ là ngươi đánh không lại ta, câu thứ hai liền nói nhường ngươi ba chiêu, lấy sự tự tin mạnh mẽ đập thẳng vào mặt người ta.  “Đây là một loại chiêu trò, đừng có bị mắc lừa”.  Lâm Nhất nhíu mày, đối phương tương đối lão luyện, cái gọi là nhường ba chiêu này vừa có thể áp đảo tinh thần đối phương, gây áp lực cho đối phương, còn có thể khiến đối phương xem nhẹ cảnh giác.  Một khi mắc bẫy, nếu như ba chiêu không lấy được ưu thế thì sẽ xuất hiện một loại cảm giác hụt hẫng cực lớn.  Cũng chính vào lúc ba chiêu này vừa qua đi, sơ hở sẽ lập tức xuất hiện, không cần thổi mạnh cũng có thể hạ gục được đối phương.  Bạch Lê Hiên hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lẽo, hờ hững nói: “Các hạ cũng quá coi thường ta rồi, ngươi nhường ta ba chiêu, cho dù ta có thắng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, đừng nói nhảm nữa, tiếp chiêu đi!”  Keng!  Bạch Lê Hiên vốn dĩ đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, rút kiếm ra khỏi vỏ, giây phút khi kiếm quang chói mắt bắn ra, giữa bầu trời kia bỗng vang lên tiếng sấm nổ đì đùng đinh tai. Trong đám mây điện cuồn cuộn, thấp thoáng như có Long ảnh khí thế hào hùng đang bay lượn, khiến cho kiếm uy Lôi Đình này càng thêm bá đạo.  Đây chính là điểm tuyệt diệu của Thương Long Kiếm Quyết, tu luyện càng sâu, kiếm rút ra như rồng, cực kỳ hung bạo.  Xoẹt!  Tia sét loé lên giữa không trung, bóng người đã biến mất, cũng không thấy kiếm quang đâu. Một kiếm này của Bạch Lê Hiên chỉ có thể dùng một chữ nhanh để hình dung, nhanh đến cực điểm, nhanh đến mức khiến người ta không thể thể hít thở được trọn vẹn.  “Hơi chậm một chút”.  Triệu Vô Cực cong ngón tay, có tiếng bảo kiếm vang lên ong ong giữa không trung, tiếp đó mọi người nhìn thấy một cái búng tay này đã ép Bạch Lê Hiên phải hiện thân.  Ong!  Kiếm trong tay hắn ta bị cái búng tay này đánh cho bật cong lại, đợi đến khi thân kiếm thẳng lại thì tiếng kiếm âm vang vọng kia đã không ngừng chồng chất lên.  Chỉ riêng loại kiếm âm này thôi đã khiến màng nhĩ của mọi người phát đau.  Uỳnh!  Kiếm âm lan ra, trên mặt hồ gần khu vực đài Thăng Long bị tác động tạo thành từng cột nước xộc thẳng lên trời, tựa như con rồng khổng lồ lao vút lên mây.  Hai người tiện tay tung ra một chưởng đã tạo ra hiện tượng đáng sợ như vậy, khiến người xem kinh hãi đến mức không dám chớp mắt. 

Chương 2895